Một tiếng “cũng được” như đang thỏa hiệp của người đàn ông lại khiến Triệu Vãn Y cảm thấy có chút sợ hãi mơ hồ trong lòng.
Trong phút chốc một dự cảm không tốt ngập tràn trong cô.
Không lâu sau đó, giọng nói đầy lạnh lùng của người đàn ông lại tiếp tục vang lên.
“Ngày mai anh sẽ cho người dỡ bỏ cai văn phòng rách nát đó.” Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn cô.
Căn phòng đổ nát đó anh đã thấy chướng mắt từ lâu rồi, nhân cơ hội này dỡ bỏ đi cũng tốt.
Nghe vậy, Triệu Vãn Y cảm thấy khá hoảng sợ, mặt cũng biến sắc theo, trong lòng có chút vỡ vụn.
“Đừng... em đi, em đi vẫn không được sao?” Cô vừa cười vừa liên tục nói, khát vọng về một cuộc sống mưu sinh ngập tràn trong con tim bé nhỏ.
Cô hạ giọng xuống nhưng người đàn ông lại khẽ cau mày, một vẻ khó chịu xuất hiện thoáng qua trên khuôn mặt lãnh đạm của anh, anh lạnh lùng hỏi cô.
“Rất miễn cưỡng sao?”
Triệu Vãn Y bỗng ngớ người ra rồi lập tức cười cười phủ nhận.
“Không miễn cưỡng, sao lại có thể cảm thấy miễn cưỡng được chứ, công việc có gì quan trọng chứ, quan trọng thế nào được bằng anh đâu.” Cô vừa cười hi hi vừa vội vã tự giác giải thích.
“Bây giờ em đi thu xếp hành lý rồi lập tức đi công tác cùng anh.”
Nói xong cô vội vã, nhanh chân lên lầu. Người giúp việc giúp cô sắp xếp lại đồ đạc cho nên, rất nhanh mọi thứ đã được chuẩn bị xong, xong xuôi thì cô lại lật đật, vội vã xuống lầu.
Quý Mộ Thâm đang đứng chờ rất nghiêm chỉnh ở trước cửa, nhìn thấy cô xuống liền giơ tay lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ.
Đôi mắt lạnh lùng dần dần hòa hoãn lại.
Triệu Vãn Y đi một mạch đến bên cạnh anh, ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay anh rồi cười một cái thật tươi:
“Mộ Thâm, chúng ta mau đi thôi.” Cô không chờ đợi được nữa, nói.
Cô sợ chỉ cần muộn thêm một giây cũng sẽ khiến người đàn ông này không vui, tiện tay dỡ bỏ văn phòng làm việc đáng thương của mình.
Giới hạn chịu đựng của người đàn ông này gần đây mỗi lúc một thấp hơn rồi.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như của cô, ánh mắt anh lại càng sâu thêm, nhìn chằm chằm vào cô một hồi.
Trên khuôn mặt lanh lợi đáng yêu kia giờ đây lại không lộ ra một chút gì là không cam tâm tình nguyện.
Ánh mắt anh có chút sững sờ.
Sau khoảnh khắc đó, một nét vui vẻ mập mờ mới xuất hiện trên khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông, anh ngoảnh đầu nhìn Hạ Sơn và những người khác:
“Xuất phát.”
Xe xuất phát từ số Một Nam Nguyệt Loan đi thẳng tới sân bay.
Triệu Vãn Y cùng Quý Mộ Thâm lên máy bay riêng của anh, bay tới thành phố Z.
Sau ba giờ bay, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh ở thành phố Z, đoàn người rời khỏi sân bay, đi tới khách sạn bên bờ biển của thành phố Z.
Lúc đã lên đến phòng khách sạn, Triệu Vãn Y mới mở điện thoại và nhìn thấy tin anh ba Triệu Mộc Hi đang quay một bộ phim thần tượng hiện tại ở thành phố Z.
Lúc cô đang ngồi trên ghế sô pha chăm chú đọc tin tức, trợ lý của Quý Mộ Thâm đứng bên cạnh đọc lại một lượt lịch trình của ngày hôm nay.
Quý Mộ Thâm nghe với khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Em đi cùng anh hay là…” Anh chuyển dời sự chú ý sang cô.
Triệu Vãn Y lúc này mới giật mình hoàn hồn, vội vã bỏ điện thoại xuống.
“Anh cứ xử lý công việc của mình đi, em không đi theo làm phiền nữa.”
Nghe cô nói như vậy Quý Mộ Thâm hơi nhíu mày, miệng mấp máy nhưng không nói gì cả.
Trước khi rời đi, Hạ Sơn đã chỉ vào hai vệ sĩ và dặn dò.
“Hai cậu ở lại bảo vệ cô chủ.”
“Tuân lệnh.” Hai người vệ sĩ đồng thanh gật đầu.
Triệu Vãn Y đi theo anh tới cửa, sau khi đã niềm nở tiễn anh ra khỏi phòng vào tới thang máy mới quay người trở lại phòng. Cô lại cầm điện thoại lên, nhấn số gọi điện cho anh ba.
Điện thoại đã kết nối nhưng sau cả một hồi chuông vẫn chẳng có ai bắt máy mà ngược lại, còn bị tắt đi một cách tuyệt tình.
Tiếng “tút tút” sau khi ngắt điện thoại khiến Triệu Vãn Y đờ người ra trong chốc lát. Cô ngạc nhiên nhìn vào màn hình điện thoại sau đó lại mặt dày nhấn số gọi tiếp một cuộc nữa.