Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 38

Sở Phàn nhìn Nhϊếp Minh Hàm như vậy, đã có thể tưởng tượng ra một vài điều không thể miêu tả, yết hầu khẽ động.

Nhất định phải để cục cưng đeo! Sở Phàn thầm cười xấu xa liếʍ môi, nheo mắt, trong lòng đã có chủ ý.

Cậu lại lần nữa dùng tuyệt chiêu.

Sở Phàn bày ra vẻ mặt ngây thơ và mong chờ, túm lấy tay áo Nhϊếp Minh Hàm, nhẹ nhàng lắc cánh tay anh, nũng nịu nói: "Anh đeo đi mà, anh đeo thật sự rất đẹp. Buổi tối trời tối, anh lại đeo khẩu trang, sẽ không ai thấy đâu."

Vừa nói, Sở Phàn còn không biết xấu hổ mà tự tìm một đôi tai thỏ đeo lên đầu, nháy mắt với anh, "Anh xem, em đeo cùng anh nè."

Sở Phàn đeo tai thỏ trông vô cùng đáng yêu, đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn anh, Nhϊếp Minh Hàm quả nhiên không thể kiên trì được nữa.

E rằng lúc này dù là ngôi sao trên trời anh cũng phải hái xuống cho người này.

Nhϊếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn với ánh mắt chiều chuộng, cuối cùng cũng giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve tai thỏ của Sở Phàn, khẽ "Ừ" một tiếng.

Nhϊếp Minh Hàm và Sở Phàn cùng nhau đến quầy tính tiền trước cửa sổ, trên đầu hai người tai thỏ nhấp nháy.

Cô gái trong tiệm nhân tiện đánh giá hai người họ, không nhịn được ngọt ngào cười nói: "Oa, hai anh đẹp trai thật là có tướng phu thê nha! Đeo tai thỏ này nhìn càng giống vợ chồng!"

Nhϊếp Minh Hàm nghe vậy thì có chút vui mừng.

Tuy rất vui khi nghe cô gái nói vậy, nhưng cả hai đều đeo khẩu trang, cũng không biết cô ấy nhìn ra bằng cách nào, chắc là chỉ nói khách sáo thôi.

Nhϊếp Minh Hàm lén nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Phàn dưới ánh đèn mờ ảo, lại bất ngờ phát hiện đường nét khuôn mặt nghiêng của cậu và mình thực sự có chút giống nhau.

Khuôn mặt Sở Phàn do là Omega, chịu ảnh hưởng của hormone nên có phần nhu hòa tuấn mỹ hơn, nốt ruồi lệ ở khóe mắt khiến đôi mắt cậu càng thêm đáng yêu, nhưng vì hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, so với Omega bình thường thì lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, đường nét khuôn mặt nghiêng có chút giống với anh.

Thật sự là tướng phu thê.

Nhϊếp Minh Hàm không khỏi thầm thấy kinh hỉ.

Nhϊếp Minh Hàm vốn vì trước mặt người khác luôn giữ vẻ lạnh lùng, dù đeo khẩu trang, trên đầu đội đôi tai thỏ lấp lánh đáng yêu vẫn không được tự nhiên, dưới ánh đèn không khỏi cứng đờ cúi đầu, nhưng bây giờ, anh đột nhiên quên hết những điều không tự nhiên đó.

Anh nhìn Sở Phàn cũng đang đeo tai thỏ, nghĩ đến hai người trông càng giống tướng phu thê, không khỏi thả lỏng, thậm chí hơi ngẩng đầu, để đôi tai thỏ lộ rõ hơn.

Sở Phàn sao có thể không nhận ra chút tâm tư nhỏ nhặt này của Nhϊếp Minh Hàm, khóe miệng không kìm được nhếch lên.

Nhưng một đôi tai thỏ đương nhiên là chưa đủ với Nhϊếp Minh Hàm.

Nhϊếp Minh Hàm vẫn luôn muốn hai người có một vật gì đó tượng trưng cho mối quan hệ yêu đương, anh cũng đã sớm chuẩn bị.

Nhϊếp Minh Hàm vừa đi cùng Sở Phàn trong đám đông, vừa theo bản năng sờ vào túi áo khoác.

Trong túi đựng món quà Nhϊếp Minh Hàm đã đặt làm trước đó, bây giờ đã ở trong tay anh.

Anh thầm nghĩ, tìm cơ hội thích hợp nào đó để tặng cho Sở Phàn đây?

Sở Phàn đã sớm chú ý đến việc Nhϊếp Minh Hàm hôm nay khi cùng cậu ra ngoài hẹn hò vẫn luôn theo bản năng đưa tay sờ vào túi áo, cậu cười cười, giả vờ như không thấy.

Nhìn xung quanh, nhìn thấy vòng đu quay ở phía xa, Sở Phàn đột nhiên cười nói với Nhϊếp Minh Hàm: "Anh à, chúng ta đi ngồi vòng đu quay đi?"

Nhϊếp Minh Hàm nhìn chiếc vòng đu quay, mắt sáng lên, rõ ràng cảm thấy đề nghị này không tồi.

Đó là loại vòng đu quay ngắm cảnh, khá vững chắc, rất thích hợp với Sở Phàn hiện tại vừa khỏi bệnh, còn về truyền thuyết lãng mạn về việc cầu hôn trên vòng đu quay, Nhϊếp Minh Hàm cũng đã nghe nói.

Không có nơi nào thích hợp hơn thế.

Sở Phàn và Nhϊếp Minh Hàm cùng nhau ngồi vào cabin của vòng đu quay.