Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 37

Tài xế nhìn thấy hai người họ vui vẻ như vậy cũng không khỏi tươi cười rạng rỡ.

Buổi tối sau khi về đến nhà, Nhϊếp Minh Hàm và Sở Phàn cùng nhau bày thú nhồi bông ra.

Những con thú nhồi bông thủ công thô ráp không hợp với cách trang trí xa hoa của biệt thự cao cấp, nhưng lại tăng thêm rất nhiều ấm áp và nét trẻ con.

Nhϊếp Minh Hàm đứng trong phòng khách, nhìn những con thú nhồi bông, nghĩ đến nơi này tràn ngập hơi thở của Omega kia, không khỏi khẽ nhếch khóe miệng, mặt mày tràn đầy yêu thương.

Thỏ trắng lớn và gấu lớn được đặt sát cạnh nhau.

Sở Phàn nhìn thấy vậy, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Nhϊếp Minh Hàm qua góc nhìn thứ ba, dáng vẻ cô độc khép kín của anh, không khỏi cúi xuống dang tay gấu ra, nhét thỏ vào lòng gấu.

Sau khi làm xong tất cả và đứng dậy, Sở Phàn cảm thấy vai mình ấm áp, phát hiện Nhϊếp Minh Hàm đang ôm mình.

Nhϊếp Minh Hàm nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, lộ rõ vẻ thương yêu.

Sở Phàn nghĩ chắc là Nhϊếp Minh Hàm thấy mình như vậy, nghĩ mình là "thỏ trắng nhỏ" không có cảm giác an toàn.

Cậu cười cười, thuận thế điều chỉnh tư thế trong lòng Nhϊếp Minh Hàm, trực tiếp ôm lấy eo anh, hít hà mùi hương dễ chịu trong lòng anh khi Nhϊếp Minh Hàm ôm chặt cậu hơn theo bản năng, nhắm mắt lại.

Không ổn rồi, hình như có chút, quá thích người này rồi…

Sau đó, Sở Phàn lại cùng Nhϊếp Minh Hàm đến công viên giải trí.

Vốn dĩ Nhϊếp Minh Hàm lo lắng cho sức khỏe của Sở Phàn, có chút lo lắng về việc đến những nơi như công viên giải trí, nhưng Sở Phàn nói với Nhϊếp Minh Hàm rằng chỉ chơi một vài trò chơi đơn giản thôi, Nhϊếp Minh Hàm lúc này mới yên tâm cùng cậu đi.

Tuy thời tiết đã chuyển lạnh, công viên giải trí vào ban đêm vẫn rất náo nhiệt, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng la hét của ai đó và tiếng cười đùa của trẻ con.

Hai người nắm tay nhau đi dạo trong công viên.

Tuổi thơ của Sở Phàn cũng không vui vẻ gì, ký ức đẹp nhất có lẽ là khi mẹ cậu còn sống dẫn cậu đi chơi công viên giải trí, cho nên sau này khi lớn lên, cậu vẫn thường một mình chạy đến công viên giải trí, nhưng đều là chơi những trò chơi mạo hiểm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ví dụ như tàu lượn siêu tốc, trượt xoắn ốc...

Đây là lần đầu tiên Sở Phàn kéo người khác cùng đi chơi.

Nhϊếp Minh Hàm cũng chưa từng đến công viên giải trí lần nào, khi còn nhỏ bị gia đình quản rất nghiêm, không cho anh đến những nơi như thế này, sau khi lớn lên với tính cách khép kín và bận rộn với công việc, anh càng không nghĩ đến việc đặt chân đến đây.

Anh đứng trong công viên giải trí, đánh giá xung quanh, trong mắt có chút mới lạ.

Công viên giải trí này kết hợp nghệ thuật vườn hoa và phong cách kiến trúc nước ngoài, các loại thiết bị vui chơi giải trí đều có đủ, vô cùng rực rỡ.

Nhϊếp Minh Hàm đang nhìn xung quanh xuất thần, đột nhiên cảm giác trên đầu như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào.

Nhϊếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn, có chút tò mò ngẩng tay thon dài sờ lêи đỉиɦ đầu mình.

"Tiểu Phàn, đây là cái gì?" Nhϊếp Minh Hàm sờ vật trên đầu, có chút kỳ quái hỏi.

Sở Phàn cười chỉ sang một bên. "Cái đó."

Nhϊếp Minh Hàm theo ngón tay Sở Phàn nhìn, liền thấy trên cửa sổ của một sạp hàng phía sau Sở Phàn treo rất nhiều bờm tai hình dạng khác nhau, nhấp nháy phát sáng.

Nhϊếp Minh Hàm nhìn thấy đôi tai dài màu trắng, mới biết được thứ mình đang đội trên đầu lại là một đôi tai thỏ!

Anh nhất thời có chút không tự nhiên, theo bản năng muốn tháo xuống, nhưng sợ Sở Phàn không vui, nên vẫn kìm lại.

Nhϊếp Minh Hàm cứng đờ đứng sát vào Sở Phàn, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phàn, em đeo thì đẹp. Anh là Alpha mà đeo cái này, sẽ hơi kỳ quái."

"Không có, đặc biệt hợp với anh mà," Sở Phàn cười nhìn Nhϊếp Minh Hàm nói.

Sở Phàn nói thật lòng.

Nhϊếp Minh Hàm bị cận thị nhẹ, khi đeo khẩu trang thì sợ bất tiện nên không đeo kính, vốn dĩ trông đã bớt lạnh lùng xa cách hơn rất nhiều, thêm đôi tai thỏ nhấp nháy, tổng tài tinh anh uy nghiêm lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng đáng yêu hơn không ít, thậm chí có một cảm giác quyến rũ khó tả.