Chương 2: Ỷ lại
“Cha… Cha và mẹ sẽ ly hôn ư? Hai người sẽ có gia đình của riêng mình, có phải sau này con sẽ thành đứa nhỏ không ai cần?” Trần Mạn ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt hồng hồng, nước mắt khiến cho cô không nhìn rõ mặt của Trần Châu.
Trần Châu thở dài, vỗ lưng cô, con gái vừa khóc, hắn đau lòng. “Sao lại thế được, con vĩnh viễn là con gái của ba, mẹ con, thật ra bà ấy cũng không dễ dàng, bà nội vẫn luôn không thích bà ấy, bà ấy cũng có ước mơ mà mình muốn theo đuổi, đối với con quả thực quan tâm quá ít, bảo bà ấy ở lại nhà với con, giữa hai bên quả thực không cách nào thăng bằng được.”
Hắn còn chưa nói hết, trên thực tế, Chu Thục cùng một người đàn ông mập mờ không rõ, cô ta muốn ly hôn, ở trong đoạn hôn nhân này, cô ta không cảm nhận được sự vui vẻ, chồng bận rộn nhiều việc, chính mình còn có vũ đạo, hai người chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, việc giao lưu cũng ít đến thương cảm, tình cảm thuở thiếu thời đã sớm tan biến hết, lại thêm sau này bên cạnh có người càng muốn ly hôn, nhưng bởi vì kẹp ở giữa một Trần Mạn. Hai người vẫn luôn tranh chấp không nghỉ.
Chu Thục xấu hổ với con gái, hiện tại chuẩn bị ly hôn càng khiến trong lòng cô ta khó chịu, mà Trần Châu đối với Chu Thục nhiều hơn chính là thất vọng, đối với con gái không quan tâm, bây giờ lại đội nón xanh cho hắn, ly hôn, trái lại chuyện này không quan trọng, chỉ sợ tạo thành thương tổn cho con gái Trần Mạn, cho nên chuyện ở trong này, hắn lựa chọn giấu diếm.
“Cha ơi con muốn ở cùng cha.” Trần Mạn buồn rầu nói, cô và mẹ không có tình cảm gì, cũng gần như không có giao lưu, có thể nói cô là do một tay cha nuôi lớn, cũng ỷ lại vào cha mình.
“Được rồi Mạn Man, bây giờ còn chưa đến một bước kia, con nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học.” An ủi con gái một lúc, hắn đương nhiên không nỡ giao con gái cho Chu Thục, không nói đến con gái là do hắn nuôi lớn, bên cạnh Chu Thục còn có một người đàn ông khác, ai biết sau khi theo Chu Thục, cuộc sống của Mạn Mạn sẽ như thế nào.
Rửa mặt xong, Trần Mạn nằm trên giường, nghĩ đến chuyện của cha mẹ, cô mơ hồ cảm thấy hôn nhân của hai người đã đến cuối cùng, lúc này cô không còn vẻ yếu đuối như lúc đối mặt với cha, thậm chí cô còn muốn để bọn họ nhanh ly hôn, tốt nhất mẹ đừng cùng cha tranh đoạt quyền nuôi dưỡng, cứ như thế chính mình có thể đi theo cha.