Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 49.1: Thích anh

Trong phòng, Châu Thương cẩn thận bảo vệ ly nước ép trong tay, lòng e sợ Châu Tích táy máy chân tay với mình lúc đang khua môi múa mép. Trông dáng vẻ Châu Thương thế này, Châu Tích liền cười giễu cợt.

"Mở mồm ngậm miệng là anh dâu, mày gọi thuận miệng quá nhỉ? Một ly nước ép thôi mà, mày hành xử như thế thằng kia có thấy được đâu?"

"Liên quan đeo" mẹ gì tới chị, Châu Tích, chị có ngon thì nói câu đó trước mặt anh Hành ấy, tôi không rảnh quan tâm tới chị đâu." Châu Thương chẳng buồn đếm xỉa đến thứ đàn bà hai mặt như Châu Tích, loại phụ nữ này hiển nhiên cùng một giuộc với cha ruột cô ta, lòng dạ đều sâu không thấy đáy.

"Tình cảm Châu Giang Hành dành cho người kia sâu đậm như thế, hắn đột nhiên kết hôn với kẻ khác, mày không thấy lạ à?" Châu Tích nào chịu buông tha, cố tình cản đường Châu Thương, mắt lăm lăm nhìn mặt cậu nhóc hòng lục soát tin tức hữu dụng nào đó.

"Châu Tích, chị vẫn nên lo cho anh trai mình đi, chuyện của anh Hành bớt chõ mũi vào." Nếu người gây sự là Châu Mẫn thì cậu đã tẩn cho đối phương một trận từ đời nào rồi. Cậu lo thư phòng chỉ có mỗi Đường Uông, lỡ như Châu Tích bày quỷ kế gì thì toang, thế là cậu nhóc kéo mạnh cô ả ra chỗ khác rồi bỏ chạy lấy người.

Lúc Châu Thương về lại thư phòng, Đường Uông vẫn giữ trạng thái và nét mặt giống y đúc với lúc cậu nhóc ra ngoài.

"Anh dâu uống nước ép ạ." Châu Thương gãi đầu, nghĩ ngợi cho bằng được câu an ủi, "Nếu anh dâu có thích ai, em lấy chữ ký người đó giúp anh nhé?"

Sẵn tiện xem thử danh sách nam thần của anh dâu để lần sau không bị hớ như hôm nay nữa.

Đường Uông chỉ lắc đầu mà không nói lời nào.

Sao cậu nhóc có cảm giác tự dưng anh dâu mất hết tinh thần vậy nhỉ? Châu Thương chưa từng đu idol nên cho rằng Đường Uông shock quá nên vẫn chưa bình tĩnh nổi.

"Hay anh em mình chơi game nhé?" Châu Thương từng nghe Châu Giang Hành nói Đường Uông thường chơi game nên lại đưa ra đề nghị.

Sau khi đi xã giao với khách khứa dưới lầu xong, Châu Giang Hành vội vã trở lại thư phòng, vừa bước vào liền thấy hai con người đang đối mặt chơi game với nhau.

"Anh Hành chờ bọn em chút, bọn em sắp thắng rồi."

Châu Giang Hành cất bước đi đến bên cạnh Đường Uông, anh ngó mắt nhìn màn hình điện thoại của họ, năm vị anh hùng giờ đây chỉ còn mỗi Châu Thương sống sót, người ta đã đánh tới nơi rồi, vậy mà bảo sắp thắng à?

Quả nhiên, chưa đầy 2 phút sau, trò chơi hạ màn với bàn thua không thể nào thảm hại hơn.

"Em phắn trước đây, chừa lại thế giới hai người cho mấy anh đó." Châu Thương cất điện thoại đi, trước khi đi lại không dằn được lòng, len lén thì thầm vào tai anh: "Anh à, sao anh nói với em anh dâu chơi game giỏi lắm mà. Nói thật nhé, em chưa thấy ai "gà" như anh dâu luôn, filter trong mắt anh hình như hơi dày rồi đó."

Châu Giang Hành không thèm đoái hoài cậu nhóc, anh đuổi Châu Thương ra ngoài rồi về lại vị trí bên cạnh Đường Uông. Thấy Đường Đường cúi đầu, Châu Giang Hành rất muốn xoa đầu cậu, nghĩ là làm, anh lập tức vươn tay ra.

Bàn tay vừa sờ đến mái đầu mềm mại của cậu, Đường Uông đột ngột nghiêng đầu tránh đi.

"Đường Đường có muốn đi xem cá không?" Châu Giang Hành cảm nhận được tâm trạng Đường Đường đang không ổn, lúc này anh lại muốn kéo Châu Thương về gặng hỏi cho ra lẽ.

"Tôi không muốn đi." Đường Uông cụp mắt nhìn điện thoại, giọng anh quanh quẩn bên tai mà cậu không nghe lọt nổi một chữ, trong đầu cậu giờ đây chỉ biết lặp lại tuần hoàn cuộc trò chuyện của Châu Tích và Châu Thương khi nãy.

Chỉ dựa vào mấy câu nói đó cũng không thể chứng minh điều gì, lỡ như Châu Tích cố tình thì sao? Đường Uông tự nhủ với lòng không được dễ dàng bị dắt mũi, nhưng hồi tưởng lại cách mình và Châu Giang Hành tiếp xúc sau khi quen nhau, tình cảm của anh dành cho cậu hình như... có hơi kì lạ.

Bất kể là thật hay giả, Đường Uông vẫn muốn tìm hiểu một chuyện.

"Tôi muốn đi xem phòng của anh."

"Được." Châu Giang Hành đồng ý ngay tắp lự, trông không giống đang giấu giếm bí mật nào đó mà không thể để cậu biết cả.