"Con là Đường Uông phải không, lần đầu gặp mặt cha không có quà gì tặng con, thôi thì chiếc đồng hồ này là phiên bản giới hạn, con cứ cầm lấy đi, vài hôm nữa cha gửi quà tân hôn cho hai đứa sau." Châu Chính lột chiếc đồng hồ đính kim cương lấp lánh nhét thẳng vào tay Đường Uông rồi cấp tốc biến mất trước mặt bọn họ, chạy đến một góc xó xỉnh bắt chuyện với một cô nàng độc thân.
Chiếc đồng hồ kim cương là vật Châu Chính từng mang, Đường Uông và Châu Giang Hành đều rất ghét bỏ, cả hai còn mặc Âu phục nên càng không biết phải cất đi đâu, đúng lúc này Châu Thương bước đến, Châu Giang Hành liền giao nó cho cậu nhóc luôn.
Trừ Châu Kinh Nghiệp – người đã tạo dựng vụ tai nạn xe cộ của Châu Giang Hành không có mặt, toàn bộ người nhà họ Châu đều tề tựu về đây, Đường Uông lần lượt quan sát từng người, khắc sâu diện mạo của đám người này vào trí óc, bởi vì bọn họ đều là đầu sỏ gây ra bệnh dạ dày của Châu Giang Hành.
"Em kể anh dâu nghe, mấy người này chỉ trông chờ vào anh Hành để sống thôi, khi nào anh bình phục rồi thì hai đứa mình đi kiếm chuyện với từng người luôn. Lần nào đánh nhau xong em thấy tâm trạng mình tốt hẳn, em thấy anh Hành không xử đẹp hết đám này là vì chúng còn có tác dụng để trút giận nữa đó." Châu Thương kéo Đường Uông đi thì thầm to nhỏ, thế nhưng vẫn bị Châu Giang Hành nghe thấy.
"Đừng có dắt Đường Đường đi đánh nhau."
"Không đánh, không đánh mà, em là người đánh, anh dâu chỉ việc đứng nhìn, giống như vừa nãy hai người đứng xem em với Châu Mẫn đánh nhau ấy, cực kì hả giận nhé."
"..."
Lần đầu tiên Đường Uông tham gia kiểu tiệc tùng như thế này, hành xác một hồi cậu cũng thấm mệt, Châu Giang Hành thấy vậy bèn đưa cậu về thư phòng mà trước đó cả hai đã nghỉ ngơi.
"Châu Thương ở lại chơi với em, chờ anh về rồi hai đứa mình đi lên cầu đá ngắm cá nhé." Châu Giang Hành còn phải đi xã giao, dặn dò cậu xong có hơi không nỡ, cố tình đưa tay niết mặt Đường Uông rồi mới bằng lòng rời đi.
Châu Thương ưa nói nhiều, cậu nhóc tiếp tục kể lể đủ thứ bí mật nhà họ Châu, nói về vô số người tình của đám người đó, thế là Đường Uông tình cờ nghe ngóng được tên của một idol mà cậu vừa làm fan không lâu, Đường Uông nghe xong chỉ biết ngớ người.
"Anh dâu, anh vẫn ổn chứ? Em sai rồi, đáng ra em không nên nói những chuyện đó với anh, anh bình tĩnh lại nha, em đi lấy nước trái cây cho anh uống!" Cậu nhóc nói xong là vọt thẳng ra ngoài, chẳng chờ Đường Uông lên tiếng can ngăn.
Hình tượng idol trong lòng sụp đổ, Đường Uông rề rà móc điện thoại ra và đổi màn hình khóa, nhớ lại những ngày điên cuồng bỏ phiếu cho idol, cậu chỉ biết đau lòng hít sâu mấy hơi.
Châu Thương rời đi đã được vài phút, Đường Uông mở cửa ngóng nhìn hai bên hành lang, chờ một lúc mới thấy cậu nhóc đang từ đầu cầu thang đi về phía này, thình lình có một cánh cửa mở ra, có ai đó chìa tay kéo Châu Thương vào bên trong.
Đường Uông lo lắng cho cậu nhóc nên tức tốc sải bước đến tìm, thấy cửa không đóng chặt, Đường Uông nhẹ tay đẩy vào, trùng hợp nghe thấy đoạn đối thoại như sau.
"Mày còn không rõ tại sao Châu Giang Hành không dẫn người kia vào phòng à? Đồ đạc trong căn phòng đó, hắn dám để thằng họ Đường kia thấy ư? Mày cứ kêu anh dâu ngọt xớt đi, có khi hôm khác anh dâu lại biến thành người khác đấy."