Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 83: Hạc Đỉnh Hồng bôi trên miệng? (1)

Nhóm dịch: Thiên Hạ

Nhóm dịch: Thiên Hạ

Chu Thực suy tư, dù sao hắn ta cũng làm đoàn trưởng lâu năm, những thường thức này, hắn ta vẫn biết một chút.

Không lâu sau, Phong Sí Ưng đã tìm ra bảo vật, phía sau một gốc đại thụ là một bụi cây xanh, trên cây có treo một số trái cây.

- Thiết Hạch Quả cấp hai!

Chu Thực kinh ngạc, không nghĩ đến hôm nay bọn họ lại may mắn như vậy.

Trần Thư, ngươi đúng là thần may mắn của đội chúng ta, đoán mò cũng có thể đúng được.

Ngoại trừ một quả là cấp hai, ba quả còn lại đều là cấp một.

- Chúng ta thăm dò thêm một ngày nữa rồi trở về thôi!

Chu Thực ra quyết định, bây giờ hai nhiệm vụ của đoàn đội đều hoàn thành, dược liệu bọn họ đào được đã có giá trị mấy trăm ngàn, hôm nay còn có thi thể Huyết Nha Dã Trư, có thể nói, lần này bọn họ đã bội thu rồi.

- Tiểu Lý, ngươi xử lí thi thể Huyết Nha Dã Trư đi.

Một thanh niên đầu đinh từ trong đoàn đội đi tới, hắn lấy ra một con dao sắc bén thuần thục lóc xương, cắt xuống những phần quan trọng nhất trên người Huyết Nha Dã Trư.

Trong đó đắt tiền nhất là lòng lợn rừng, Khế Ước Linh ăn vào sẽ có xác suất cực nhỏ lĩnh ngộ được kỹ năng thiên phú ‘Cuồng hóa’, đây là một kỹ năng chiến đấu cực kỳ có giá trị.

Ngoài ra còn có một quả cầu đỏ trong cơ thể Huyết Nha Dã Trư, nó được loài người gọi là Ngự Thú Trân Châu, tác dụng là có thể nhanh chóng tăng lên Ngự Thú Lực.

Đa phần hung thú biến dị đều có Ngự Thú Trân Châu trong cơ thể.

Ngự Thú Châu mà nhân loại nghiên cứu ra chính là kết quả của việc nghiên cứu thành phần trong Ngự Thú Trân Châu. Ngự Thú Trân Châu khác với Ngự Thú Châu ở chỗ Ngự Thú Sư phải luyện hóa Ngự Thú Châu thì mới có thể tăng lên Ngự Thú Lực.

Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, đoàn người tiếp tục đi sâu vào trong Thanh Nguyên Sâm Lâm.

- Tiểu Trần, lão Đặng ta nợ ngươi một cái mạng!

Lão Đặng đột nhiên nhích lại gần, nghiêm trang nói.

Nếu không phải Trần Thư triệu hoán ra Slime kịp thời, có lẽ giờ hắn đã là một cỗ thi thể.

- Đối với ta chuyện này là chuyện lớn sao? Đương nhiên không phải rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Có ta ở đây thì có chuyện gì lớn? Chắc chắn là không rồi.

Nghe Trần Thư tự hỏi tự trả lời, lão Đặng cảm giác là lạ, nhưng trong lòng hắn cũng đồng ý với lời Trần Thư nói.

Mặc dù bình thường Trần Thư không được nghiêm túc lắm, nhưng lúc mấu chốt vẫn có thể đứng ra được.

Đột nhiên, Phong Sí Ưng kêu lên cảnh báo, một đạo phong nhận vô hình bay xuống gϊếŧ chết một con Thanh Tinh Xà trốn dưới tán cây đại thụ trên đỉnh đầu mọi người.

Lực sát thương của kỹ năng này có thể thấy rõ mồn một!

Trên đường đi, có Phong Sí Ưng che chở nên bọn họ không gặp nguy hiểm bất ngờ nào nữa.

Nhưng đoàn người cũng không đào được thêm gốc dược liệu nào trong Dị Không Gian nữa.

- Hôm nay chúng ta nghỉ chân ở đây một đêm, sáng mai xuất phát trở về!

Mặc dù Thanh Nguyên Sâm Lâm cực kỳ giàu có tài nguyên, nhưng không nên ở lại quá lâu hoặc đi quá sâu, nếu không, bọn họ sẽ có thể gặp được một vài sinh vật cực kỳ khủng khϊếp.

Trần Thư bỗng nhiên thấy đói bụng, hắn lập tức lấy ra thịt Huyết Nha Dã Trư kẹp vào vỉ nướng.

- Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.

Trần Thư mở miệng nói, hai mắt lại nhìn chằm chằm đại thụ trên đầu.

Mọi người vội vàng nhìn theo, một tổ ong lớn treo lơ lửng trên cây.

- Khoan đã!

Chu Thực nhướng mày, ra lệnh Phong Sí Ưng đi tìm hiểu tổ ong kia. Kết quả là tổ ong này chỉ có ong mật lớn hơn ong thường một chút mà thôi, chưa được tính là hung thú.

Các Khế Ước Linh lần lượt đi lên mang tổ ong xuống, tất nhiên ong mật bên trong đều chết hết.

- Hôm nay ta sẽ làm món lợn nướng mật ong cho mọi người!

Rất nhanh, mùi thơm làm người ta thèm nhỏ dãi tản ra ngoài, mọi người đều lộ vẻ chờ mong nhìn vỉ nướng.

Hơn hai mươi cân thịt heo rừng đều bị bọn họ chia nhau ăn sạch, thịt này quá ngon, dư vị thịt vẫn còn vương lại trong miệng làm người ta thoả mãn.

- Tiểu Trần, ta bảo này, hay ngươi trực tiếp đi học đại học đầu bếp Ngự Thú đi, chắc chắn sẽ ưu tú khi ngươi làm Ngự Thú Sư!

Ngày nay có rất nhiều ngành nghề mới lạ thú vị. Đầu bếp Ngự Thú chuyên nấu các loại thịt hung thú. Khế Ước Linh ăn những món này lâu dài có thể tăng lên thuộc tính của mình. Trong xã hội, nghề nghiệp này cũng là một ngành nghề cao cấp.

Trần Thư bĩu môi.

- Thôi dẹp đi, ngươi có biết là ngươi đang mai một Ngự Thú Sư truyền kỳ trong tương lai không! Mà ta cũng có một người bạn tên Trương Đại Lực, hắn ta nấu ăn giỏi hơn ta nhiều.

Thực ra, Trần Thư theo học Trương Đại Lực mới nấu được vài món này. Nếu so về tài nấu nướng, Trương Đại Lực cách hắn một đoạn dài, lần trước hắn ta vừa lấy được quán quân Cuộc Tranh Tài Đầu Bếp Thành Phố Nam Giang.

Mọi người nói chuyện với nhau đến thời gian đi ngủ.

Chu Thực nói.

- Mọi người nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay đến lượt ai thì người đó ở lại gác đêm.

Mọi người trở về lều của mình nghỉ ngơi, cạnh đống lửa chỉ còn Trần Thư và lão Đặng.

Nửa đêm, vạn vật đều chìm trong yên lặng.

Trần Thư nằm cạnh đống lửa, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, đôi mắt hắn thâm thuý như đang suy nghĩ về ý nghĩa cuộc sống.