Trở Thành Cá Mặn Ở Ngược Văn Tôi Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 58: Nguyên thạch

Ánh mắt Úc Tưởng giật giật, cô cảm thấy ba chữ này hình như còn có ám chỉ khác. Nhưng tâm tư của Trữ Lễ Hàn quá khó nắm bắt.

Cô cảm thấy cũng có thể là mình suy nghĩ nhiều.

Úc Tưởng đáp: "Được.”

Trữ Lễ Hàn "Ừ" một tiếng, mới cúp điện thoại.

Thư ký Vương tò mò muốn chết, rõ ràng ngay từ đầu trưa nay cậu Trữ đã không rảnh, vì sao phải nói có rảnh chứ? Mà đợi đến giữa trưa, cô Úc gọi điện thoại tới thì cậu Trữ lại nói không rảnh lắm?

Trữ Lễ Hàn dường như cũng nhìn ra được thư ký Vương đang bối rối, anh thản nhiên lên tiếng: "Hôm nay phía công ty game sẽ đi tìm Úc Tưởng bàn chuyện hợp đồng, hẳn là sẽ tốn khá nhiều thời gian."

Thư ký Vương buột miệng nói: "Sao cậu biết?”

“Tổng giám đốc của bọn họ đặc biệt gọi điện thoại nói với tôi.”

Thư ký Vương "Chậc" một tiếng: "Người này muốn tranh công với cậu sao?”

Trữ Lễ Hàn không nói tiếp.

Dù sao cũng không quan trọng.

Quan trọng là... Trữ Lễ Hàn đẩy hợp đồng trong tay ra, nói: "Con người của Úc Tưởng ấy à, nếu muốn cô ấy có chút áy náy cũng rất khó.”

Được rồi.

Cho nên phải để cho cô chủ động hẹn cậu, nhưng sau đó lại không sắp xếp được thời gian. Sau đó người ta cảm thấy ngượng ngùng, cho nên nhanh chóng hẹn cậu ăn khuya? Bữa khuya... Thư ký Vương dừng lại, thầm nghĩ sẽ không phải như mình nghĩ chứ?

Thư ký Vương không nghĩ ra "bữa ăn khuya" này là ăn nhà hàng tư nhân cao cấp hay là ăn cô Úc nữa.

Chỉ chớp mắt đã đến tối.

Chín giờ rưỡi tối.

Trữ Lễ Hàn đi tới Ngự Thái.

Anh đứng ở cửa gọi điện thoại cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng nghe điện thoại liền vội vàng nói: "Bên ngoài lạnh quá, tôi gọi đồ ăn bên ngoài, anh không ngại chứ?"

Trữ Lễ Hàn: "Không ngại." Nhưng mà anh dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh mở miệng: "Có một thứ muốn cho em xem không?”

Úc Tưởng:?

Cho tôi xem con bé bự của anh nhé?

Úc Tưởng hỏi: "Cái gì?”

Trữ Lễ Hàn: "Em đã từng thấy hình dáng của ngọc thạch và kim cương cắt ra từ nguyên thạch chưa?"

Úc Tưởng: "Chưa.”

“Muốn xem không?”

“... Muốn!”

Thư ký Vương: "...”

Quả nhiên là cao tay!

Vì không vui mà đi tra tấn Hà Khôn Dân, đồng thời lại định câu cô Úc? Hiện tại cậu đến chỗ Cao Học Huy chuyển hai tảng đá lớn đặt biệt thự bên này, cũng là vì để cậu được cô Úc sao?

Có thể thích ngọc lục bảo của tổ mẫu, sao có thể không thích ngọc thạch và kim cương chứ?

Úc Tưởng này quấn chặt mình trong bộ đồ ngủ mềm mại mới mua ở siêu thị, sau đó đi ra khỏi nhà.

Trữ Lễ Hàn bảo thư ký Vương đi đón cô.

Thư ký Vương nói: "Nguyên thạch rất lớn, chuyển tới đã để ngay trong biệt thự, cho nên phải mất công cô đi một chuyến tới đây..."

Úc Tưởng khẽ hít mũi: "Không sao, lát nữa thư ký Vương chỉ cần nhờ người mang đồ ăn về cho tôi là được.”

Thư ký Vương thuận miệng đồng ý.

Bên này thư ký Vương đưa Úc Tưởng vào cửa, cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trữ Lễ Hàn ngồi trên sô pha.

Căn biệt thự này là của mẹ Trữ Lễ Hàn tặng cho anh, phong cách trang trí bên trong lại khác hẳn. Là trang trí theo phong cách truyền thống.

Nó có một chút nét quyến rũ của cổ xưa, nhưng trông không hề cũ kỹ và cứng nhắc, vừa nhìn đã biết là cực kỳ đắt tiền và có khí chất riêng.

Nhưng điều thu hút Úc Tưởng hơn cả là hai khối nguyên thạch đặc biệt lớn được đặt trong phòng khách.

Trong đó một khối đã được cắt qua, sau khi rửa sạch để lộ ra ngọc thạch xinh đẹp bên trong. Úc Tưởng không hiểu lắm về ngọc, nhưng nhìn thoáng qua đã thấy nó khá đẹp.

Hệ thống chua xót nói: [ Trong nguyên tác nữ chính cũng cùng nam chính đến Myanmar cắt nguyên thạch. ]

Kịch bản đã lệch quá rồi...

Úc Tưởng cũng nghĩ một chút rồi nói: Sau đó cô chủ của gia tộc Ngọc Thạch còn thích nam chính và làm khó dễ nữ chính nữa đúng không. Ngươi nói xem, sao đi đâu cũng có người thích Lăng Sâm Viễn vậy? Đi đâu cũng có người gây khó dễ cho Ninh Ninh à?

Hệ thống: [ Bởi vì bọn họ là nhân vật chính]

Úc Tưởng khịt mũi coi thường.

Cô đến gần và thấp giọng nói với Trữ Lễ Hàn về hợp đồng mà cô đã ký ngày hôm nay. Dù sao cô đang lợi dụng Trữ Lễ Hàn, đương nhiên phải nói rõ cho anh biết rồi.

Trữ Lễ Hàn cúi đầu đáp, cũng không hỏi cô có phải muốn cám ơn anh hay không.

Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi: "Cậu cả Trữ đói bụng chưa?”

Trữ Lễ Hàn: "Chưa.”

Úc Tưởng: "Ừ, tôi cũng chưa đói, vậy chờ thêm chút nữa đi.”

Trà nóng trên bàn đã pha xong, hơi nóng còn chưa tản đi, xem ra cũng vừa lúc.