Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 15

Ngày hôm sau, phủ tướng quân tiếp thánh chỉ một cách quy củ. Tuy nhiên, Sở Tu Minh xuất hiện với sắc mặt tái nhợt, trên người thoảng mùi thuốc xen lẫn chút tanh của máu, trông như bị thương rất nặng và đến nay chưa hồi phục. Còn Sở Tu Viễn thì chẳng thấy mặt đâu. Theo lời Thẩm Cẩm, thương thế của hắn còn nặng hơn, đến mức không thể ngồi dậy. Đại phu nói nếu cử động lung tung bây giờ, e là tính mạng cũng khó giữ.

Hai sứ giả tuy bất mãn trong lòng, nhưng chẳng thể ép Sở Tu Viễn liều mạng đứng lên.

Thẩm Cẩm luôn đỡ Sở Tu Minh – người được gọi là “trọng thương”. Sau khi tiếp thánh chỉ xong, hắn được người dìu vào nghỉ ngơi. Thẩm Cẩm thì đứng nhìn đống ban thưởng được mang vào phủ tướng quân.

Toàn là vàng bạc châu báu, ruộng tốt, biệt viện, thậm chí nàng còn được ban mấy bộ trang sức ngự chế và không ít vải vóc. Nhưng tất cả đều vô dụng. Ruộng tốt và biệt viện nằm ở kinh thành, trang sức và vải thì Thẩm Cẩm vốn không thiếu, còn vàng bạc châu báu chỉ để ngắm chứ chẳng ăn được. Thứ họ cần – lương thực và dược liệu – lại chẳng thấy ai đả động đến.

Thẩm Cẩm nhìn từng món đồ nhập kho, đột nhiên hỏi: “Lương thảo đâu?”

Sứ giả biết thân phận Thẩm Cẩm, lại vừa nếm mùi lợi hại của nàng hôm qua, nên hôm nay tỏ ra kính cẩn hơn. Một người đáp: “Lương thảo và vật tư thì Thánh Thượng đã lệnh cho Hộ Bộ chuẩn bị. Sắp tới sẽ vận chuyển đến biên thành.”

Dù Thẩm Cẩm không rành việc triều chính, nàng cũng hiểu “sắp tới” là lời nói nước đôi, khó mà xác định. Nàng nhìn sứ giả: “Sau đó thì sao?”

Sứ giả ngơ ngác: “Sau đó là sao?”

“Sắp tới’ là khi nào?” Thẩm Cẩm hỏi lại.

“Hạ quan không biết,” sứ giả đáp.

Thẩm Cẩm gật đầu. Sứ giả vừa thở phào, nàng lại ngây thơ nói: “Vậy ngươi viết thư về hỏi xem.”

Hỏi gì? Hỏi Hoàng thượng hay Hộ Bộ Thượng thư? Dù Thẩm Cẩm ý chỉ ai, họ cũng chẳng dám động vào đâu mà!

Thẩm Cẩm làm như không biết mình đang làm khó họ, tiếp tục: “Nhân tiện giúp ta gửi vài lá thư cho phụ vương, mẫu phi và hai tỷ tỷ đã xuất giá. Dù sao tấu chương của các ngươi cũng phải đưa về kinh thành mà.”

Lúc này sứ giả mới hiểu – ý nàng là bắt họ hỏi thẳng Hoàng thượng.

“Ta nhớ tấu chương sẽ nhanh hơn thư thường một chút,” Thẩm Cẩm nhìn sắc mặt khó coi của sứ giả, nhíu mày hỏi: “Sao thế? Các ngươi không muốn giúp ta à?”

Thực ra Thẩm Cẩm nhíu mày chẳng đáng sợ, thậm chí còn hơi đáng yêu với đôi mắt tròn và nét trẻ con chưa phai. Nhưng trong mắt hai sứ giả, điều đó chẳng đáng yêu chút nào. Một người cúi đầu, cung kính nói: “Thánh Thượng có lệnh, bảo chúng ta xong việc thì lập tức hồi kinh.”

“Viết thư đâu có mất thời gian,” Thẩm Cẩm nói. “Người đâu, mang bút mực ra hầu hạ hai vị đại nhân.”

Lời vừa dứt, hạ nhân trong phủ đã đóng cổng lớn, mang bàn ra, đặt giấy bút mực lên, còn chu đáo trải giấy sẵn. “Hai vị đại nhân, mời.”

Thẩm Cẩm nói tiếp: “Hai vị cứ bận, ta vào viết thư cho phụ vương đây.” Nàng xoay người rời đi. Vì tiếp chỉ, hôm nay nàng mặc chính trang bá phu nhân, đi chẳng nhanh được, nhưng hai sứ giả cũng chẳng dám bước tới ngăn.

“Bá phu nhân dừng bước! Chi bằng chúng ta về trạm dịch rồi viết?” Một sứ giả lớn tiếng đề nghị.

Thẩm Cẩm không đáp, chỉ nhìn Triệu ma ma. Bà chẳng buồn ngẩng đầu, nói: “Phu nhân sáng sớm dậy chưa ăn gì. Lão nô đã sai người nấu cháo táo đỏ gạo kê.”

Gần đây, vài thương nhân nhanh nhạy bắt đầu vận chuyển hàng hóa đến đây, lại có người của Sở Tu Minh đi quanh vùng mua sắm. Thức ăn trong phủ tướng quân đỡ hơn trước nhiều, ít nhất Thẩm Cẩm không phải nhìn họ ngày nào cũng ăn thịt ngựa.

“Được.” Thẩm Cẩm dứt khoát bỏ hai sứ giả ra sau đầu.

An Bình không theo Thẩm Cẩm, mà ở lại nhìn hai sứ giả, cười tươi tắn, thái độ cung kính: “Không biết hai vị có cần nô tỳ báo phòng bếp chuẩn bị cơm trưa không?”

Ý là: không viết xong thì đừng hòng rời đi.

Khi Thẩm Cẩm trở về, nàng bất ngờ thấy Sở Tu Minh đang ngồi trong viện mình. Mắt nàng tròn xoe, nhìn hắn hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Sở Tu Minh nhướng mày, không đáp. Triệu ma ma cười nói: “Lão nô đi giục phòng bếp mang thức ăn lên.” Nói xong bà rời đi. Vì biên thành đang tái thiết, nhân thủ thiếu thốn, nên viện của Thẩm Cẩm cũng chẳng có mấy người. Triệu ma ma đi rồi, trong sân chỉ còn nàng và Sở Tu Minh.

Đây là lần đầu Thẩm Cẩm ở riêng với Sở Tu Minh, lòng nàng hơi căng thẳng. Thấy hắn nhìn mình, dù không nói gì, nàng vẫn đoán được ý hắn.

Ở Thụy Vương phủ, nàng được Thụy Vương Phi giữ bên người và yêu thích vì khả năng quan sát sắc mặt người khác. Thụy Vương Phi chưa kịp mở lời, nàng đã mang đến thứ bà muốn. Độ ấm trà, khẩu vị món ăn mà Thụy Vương Phi thích, nàng đều nhớ rõ.

Ban đầu còn sai sót, sau dần thành thạo. Với Sở Tu Minh cũng vậy, nàng giao tiếp chẳng chút khó khăn.

Sở Tu Minh thực ra đã sớm nhận ra điều gì đó, nhưng vì có đệ đệ ở đó, hắn không để lộ ra ngoài. Hôm nay hắn xác nhận, đồng thời đoán được phần nào cuộc sống của Thẩm Cẩm ở Thụy Vương phủ. Sự tinh tế và cẩn thận ấy chẳng phải bẩm sinh, mà là do năm tháng tôi luyện.

Là thứ nữ của Thụy Vương, nàng phải trải qua những ngày tháng thế nào để có bản lĩnh này? Hắn từng nghe Vương quản gia kể về biểu hiện của nàng ở biên thành, trong lòng đã có suy đoán. Nhưng những điều này không tiện hỏi thẳng, chỉ đành từ từ quan sát sau.

“Ngồi xuống đi,” Sở Tu Minh nói. Hắn không khó ở chung, cũng chẳng phải kẻ gϊếŧ người như lời đồn. Không biết có phải ảo giác không, Thẩm Cẩm luôn thấy giữa mày hắn không chỉ thanh lạnh mà còn phảng phất nét u sầu, khiến khí chất hắn càng cuốn hút.

“Ừm.” Thẩm Cẩm đáp, ngồi xuống cạnh hắn.

Sở Tu Minh như không thấy sự cẩn thận của nàng, mỉm cười hỏi: “Vừa nãy hai sứ giả có làm khó ngươi không?”

Thẩm Cẩm bị nụ cười ấy làm lóa mắt, đáp: “Không có. Ta chỉ bảo họ viết thư về hỏi xem lương thảo bao giờ đến, tiện thể gửi vài lá thư cho phụ vương. Ngươi thấy ta làm vậy có đúng không?”

Nàng hỏi như muốn xin ý kiến. Thực ra, sớm đã có người báo cho Sở Tu Minh chuyện ở tiền viện. Hắn nói: “Ngươi làm xong cả rồi, giờ ta nói không đúng thì sao?”

Thẩm Cẩm tái mặt, mấp máy môi: “Vậy phải làm sao…”

“Ta đùa thôi", Sở Tu Minh thấy dáng vẻ nàng, dịu giọng. “Yên tâm, ngươi làm rất tốt.”

Thẩm Cẩm phồng má, muốn trừng hắn nhưng không dám, cuối cùng cúi đầu im lặng.

Sở Tu Minh bật cười, đưa tay đè lên tay nàng. Ngón tay hắn thon dài, lớn hơn tay nàng nhiều, bao trọn tay nàng dễ dàng. Thẩm Cẩm giật mình rút tay, nhưng chẳng rút ra được. Sở Tu Minh nhẹ nhàng bóp tay nàng, nói: “Đừng giận.”

“Không có,” Thẩm Cẩm đỏ mặt, ngẩng đầu nhưng mắt chẳng dám nhìn hắn.

“Vậy ngươi định viết gì cho nhạc phụ?” Sở Tu Minh hỏi.

Thẩm Cẩm mới nói: “Muốn xin đồ. Mẫu phi từng bảo, nếu thiếu gì thì viết thư về nhà, họ sẽ gửi cho ta.” Nàng hơi đắc ý: “Ta muốn ít thuốc bổ, hương liệu, còn muốn nói ta ăn không quen đồ ở đây, bảo họ gửi rau khô, quả khô, mứt, thịt hun khói… Ta thích nhất chân giò hun khói mà đại tỷ phu gửi cho mẫu phi năm trước. Vừa ngọt vừa thơm, nướng hay hầm đều ngon. Không biết lần này viết thư cho đại tỷ, tỷ ấy có gửi cho ta không.”

Sở Tu Minh nghe nàng lẩm nhẩm không ngừng, chẳng chút mất kiên nhẫn, ngược lại còn thấy thú vị.

“Ta nghĩ đệ đệ chắc cũng thích chân giò hun khói,” Thẩm Cẩm kéo Sở Tu Viễn vào, sợ hắn nghĩ mình tham ăn. “Còn có tôm khô to bằng bàn tay, tuy hơi mặn nhưng nấu ăn ngon lắm. Phu quân chắc chắn sẽ thích…”

Sở Tu Minh nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng. Đợi nàng ngừng, hắn đưa tay véo má nàng. Quả nhiên mềm mại, nếu béo hơn chút chắc càng tốt. “Mau lớn lên đi.”

“Hả?” Thẩm Cẩm được thả tay, ôm má, nghi hoặc nhìn hắn.

Sở Tu Minh không giải thích, chỉ nhìn Triệu ma ma đang xách hộp thức ăn đứng ngoài cùng nha hoàn. “Đỡ phu nhân đi thay đồ đi.” Chính trang bá phu nhân tuy đẹp, nhưng ăn uống bất tiện.

Triệu ma ma giao hộp thức ăn cho nha hoàn, bước vào: “Dạ.” Rồi đỡ Thẩm Cẩm vào trong.

Nha hoàn thấy Sở Tu Minh gật đầu mới bắt đầu bày thức ăn.

Qua lần trò chuyện này, Thẩm Cẩm cảm thấy Sở Tu Minh rất ôn nhu, đối xử với nàng cũng tốt. Nghĩ đến lúc hắn nắm tay mình, mặt nàng đỏ lên, cắn môi, mắt lộ vẻ ngượng ngùng. Triệu ma ma nhìn thấy hết, nụ cười trên mặt càng đậm. Bà nói: “Hôm nay tướng quân đặc biệt dặn phòng bếp làm bánh xốp, có cả táo và nhân óc chó nữa.”

“Thật sao?” Thẩm Cẩm mắt sáng lên, quên cả ngượng, chờ mong nhìn bà.

Triệu ma ma khóe mắt giật nhẹ. Chẳng lẽ trọng điểm không phải là tướng quân đặc biệt dặn sao?

“Thật,” bà nhanh nhẹn tháo trang sức trên tóc Thẩm Cẩm, nói. “Tướng quân sai người mua nhân óc chó. Hôm qua phu nhân chẳng phải nói muốn ăn sao?”

“Có nho khô không?” Thẩm Cẩm hỏi tiếp.

Triệu ma ma khựng tay, đáp: “Có. Tướng quân biết phu nhân thích, nên dặn phòng bếp thêm nho khô.”

“Tuyệt quá!” Thẩm Cẩm cười rạng rỡ, cầm quần áo tự thay, thúc giục: “Ma ma nhanh lên. Bánh xốp nóng mới ngon. Hồi ở kinh thành ta ăn vài lần, tiếc là mẫu phi không thích, mà ta ăn sáng phải theo mẫu phi, nên chẳng được ăn nhiều.”

Lần này, không chỉ khóe mắt mà khóe miệng Triệu ma ma cũng giật. Bà nghĩ con đường chờ phu nhân “lớn lên” của tướng quân còn xa lắm. Thở dài thầm, bà liếc bóng lưng Thẩm Cẩm. Thật khiến người ta sầu. Bao giờ bà mới được bế tiểu chủ tử đây? Sao cứ thấy xa vời quá.