Dương Liên không kìm được mà nghĩ thầm, với nội lực của mình, gϊếŧ chết Tiết Diệu Tư yếu ớt mong manh kia chẳng qua cũng chỉ là chuyện một chưởng thôi, đúng không?
Nhưng mà, nghĩ đến tình cảm của Nhiễm Bình Lương dành cho Tiết Diệu Tư, nếu nàng ta thực sự ra tay một chưởng đánh chết Tiết Diệu Tư, chẳng phải càng khiến Tiết Diệu Tư mãi mãi khắc sâu trong lòng Nhiễm Bình Lương sao?
Ai mà tranh nổi với một người đã chết chứ.
Hơn nữa, nếu thật sự gϊếŧ Tiết Diệu Tư, e rằng cũng sẽ hoàn toàn phá hủy tình nghĩa phu thê giữa nàng ta và Nhiễm Bình Lương. Chẳng phải như thế là vô tình làm lợi cho con hồ ly tinh Lê Tử Ngôn kia sao?
Cứ suốt ngày trưng ra cái mặt ủ dột buồn bã, như thể cả thiên hạ thiếu nợ nàng ta cả trăm vạn lượng bạc vậy.
Chẳng lẽ Nhiễm Bình Lương không có ngày nào chán ngán cái bộ dạng ấy à?
Làm như mình chịu bao nhiêu uất ức, đáng thương lắm vậy. Có gì mà uất ức chứ?
Được làm phu nhân Điện chủ Vô Nhai Điện, chẳng biết là phúc phận mấy đời tu luyện mới có được.
Nói về uất ức, nàng ta – đại tiểu thư đường đường chính chính của Dương Viêm Cung – lại chỉ là một bình thê, vậy mới là uất ức thực sự.
Đã thế còn phải ngày ngày đấu đá với con hồ ly tinh của Hoa Lê Tông kia. Giờ đến cả một con thỏ con cũng dám mở miệng cắn nàng ta nữa.
Dương Liên vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng tức. Trong cơn giận, nàng ta quay người tung một chưởng đập mạnh lên một cây đại thụ to bằng nắm tay ở giữa sân. Trên thân cây lập tức in một dấu tay rõ ràng. Lão đại phu đứng cạnh nhìn thấy dấu tay lõm sâu kia, sợ đến run lẩy bẩy.
Trong lòng thầm nghĩ, truyền thuyết kể rằng Điện chủ Vô Nhai Điện võ công cao thâm, không ngờ phu nhân của Điện chủ này cũng có công lực ghê gớm đến vậy. Đúng là lợi hại, không thể dây vào!
Dương Liên đánh ra một chưởng, như trút được một hơi bực tức trong lòng. Nàng ta quay đầu lại nhìn lão đại phu, hỏi:
“Thế nào? Có thai không?”
Dương Liên nhớ lại lúc trước, khi mang thai, nàng ta cũng đột nhiên ăn uống nhiều hơn, thèm đủ thứ trên đời.
Trong lòng chợt dấy lên nghi ngờ, Dương Liên không kìm được, lập tức dẫn lão đại phu đến để kiểm tra cho rõ ràng.
Lão đại phu cúi đầu, giọng run run sợ sệt, ấp úng đáp: “Không có, chỉ là khí huyết không ổn thôi.”
“Ngươi chắc chứ?” Dương Liên lạnh lùng nhìn lão đại phu, ánh mắt sắc bén, khí thế càng thêm áp bức.
Lão đại phu càng hoảng, vội vàng khẳng định chắc nịch rằng không phải có thai. Lúc này Dương Liên mới hài lòng, sai người đưa lão đại phu xuống núi.
Chỉ cần không mang thai, thì có ăn bao nhiêu, khí huyết có thoải mái hay không, nàng ta cũng chẳng quan tâm!
*
Sau khi Mạnh Ly đuổi Dương Liên đi, nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Quỳnh Ngọc, nàng bất đắc dĩ nói:
“Ai, không biết vì sao mà muội muội Dương lại như vậy, ta thấy lúc nàng rời đi, sắc mặt cũng không được tốt lắm.”
Quỳnh Ngọc: …
Tại sao lại thế này, trong lòng ngươi thật sự không có chút ý niệm nào sao?
Nhìn vẻ mặt câm nín của Quỳnh Ngọc, Mạnh Ly cảm thấy hơi thú vị, nói: “Phu nhân Dương thật sự quan tâm ta quá mức.”
“Có một người tỷ muội như vậy, ta cảm thấy rất vui vẻ.”
Quỳnh Ngọc: …
Mạnh Ly cười khẽ một tiếng, không quan tâm đến biểu cảm của Quỳnh Ngọc là gì, đứng dậy bước vào phòng.
Nhưng đến tối, Nhiễm Bình Lương lại đến tìm Mạnh Ly.
Không biết có phải vì lần trước Mạnh Ly từ chối khiến Nhiễm Bình Lương cảm thấy không cam lòng hay sao mà lần này hắn đến rất sớm, còn mang theo một ít thuốc bổ quý giá tặng cho Mạnh Ly.
Mạnh Ly thấy thuốc bổ thì vui vẻ một chút, đồ tốt đương nhiên phải nhận.
Dù bản thân không ăn được, sau này cũng có thể đem đổi lấy bạc mà tiêu.
Nàng còn sai người hầu chuẩn bị một bàn rượu ngon món ăn hấp dẫn, nhìn dáng vẻ này, dường như Nhiễm Bình Lương định cùng Mạnh Ly trải qua một đêm vui vẻ.
Mạnh Ly chỉ nhàn nhạt nói: “Gần đây cơ thể ta thật sự không khỏe, cả ngày cứ mơ mơ màng màng, chẳng còn tinh thần.”
Nhiễm Bình Lương cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạnh Ly. Vẫn là gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc ấy, hắn lại quan sát cô thêm một lần, dường như nàng còn gầy đi đôi chút.
Trong lòng Nhiễm Bình Lương dâng lên một cảm giác khó tả. Ba nữ nhân của hắn đều rất yêu thương hắn.
Nhưng đột nhiên một trong số họ, lại là chính thê của hắn, bắt đầu từ chối sự tiếp xúc của hắn.
Đã thế còn lấy lý do sức khỏe không tốt, khiến hắn không thể nói gì hơn.
Cảm giác xa cách và từ chối tỏa ra từ khắp người nàng khiến hắn cực kỳ khó chịu.