Mau Xuyên Nhiệm Vụ: Pháo Hôi Lại Nghịch Tập

Chương 30

Dương Liên khá cảnh giác, bèn mời một đại phu đến viện của Mạnh Ly để xem bệnh cho nàng.

Mạnh Ly nhìn Dương Liên và vị đại phu đi cùng nàng ta, lại nhìn sang Ngọc Nhụy. Chạm phải ánh mắt của Mạnh Ly, Ngọc Nhụy có chút chột dạ cúi đầu.

Dương Liên cười nói:

"Thân thể của tỷ tỷ không tốt, lần trước còn đích thân xuống núi tìm đại phu, là ta sơ suất. Hôm nay ta đã đích thân mời đại phu đến đây, để tỷ khỏi phải mất công xuống núi tìm thầy thuốc."

"Muội muội quan tâm đến ta, ta thật sự rất vui." Mạnh Ly mỉm cười, giọng nói có chút yếu ớt.

"Đây là chuyện ta nên làm." Dương Liên nhàn nhạt nói, nhìn lướt qua Mạnh Ly, nàng mặc một bộ y phục màu bạc, trên áo thêu hoa văn tinh tế, kiểu dáng rất mới mẻ, thoạt nhìn đơn giản nhưng lại có một vẻ đẹp khó tả.

Cực kỳ tôn lên khí chất của người mặc.

Làm người mặc trở nên xinh đẹp hơn.

Mạnh Ly gật đầu, không khách sáo mà nói: "Tấm lòng của muội, ta đã hiểu."

Rồi nàng quay sang đại phu: "Vậy làm phiền đại phu bắt mạch cho ta."

Dương Liên không muốn nói nhiều với Mạnh Ly, liền gật đầu, lặng lẽ chờ đại phu chẩn đoán.

Một lúc lâu sau, đại phu mới lên tiếng: "Phu nhân bị khí huyết không thông, kinh mạch bị tắc."

"Còn nguyên nhân cụ thể, thứ lỗi cho lão phu không thể xác định."

Đại phu chau mày suy nghĩ hồi lâu, giọng nói có phần áy náy.

Mạnh Ly thầm nghĩ còn có thể là lý do gì, chẳng phải do nàng tự luyện công mà ra sao?

Tự làm tự chịu mà thôi.

Nhưng bề ngoài nàng vẫn giữ vẻ u sầu, nói: "Trước đây ta xuống núi khám bệnh, đại phu chỉ nói ta vì u sầu quá mức mà thành bệnh."

Đại phu gật đầu, nghiêm túc nói:

"Vậy thì đúng rồi. Tâm trạng quá mức u uất cũng sẽ dẫn đến khí huyết không thông. Dân gian có câu "tâm bệnh cần dùng tâm dược trị", một số chuyện phu nhân cần tự mình nghĩ thông suốt, bệnh tình mới có thể cải thiện."

"Sau khi trở về, ta sẽ cho dược đồng đưa thuốc đến điện cho phu nhân."

"Vậy làm phiền đại phu." Mạnh Ly khách khí nói, lại giả vờ u sầu mà thở dài: "Haizzz... Chỉ là tâm bệnh này."

"Ta đã nhập ma chướng rồi."

"Haizz..."

Nàng liên tục thở dài, trông giống hệt một người đang đau khổ vì tình.

Dương Liên thấy chỉ là bệnh cũ, sắc mặt liền thả lỏng, cùng Mạnh Ly khách sáo đôi ba câu.

Dương Liên khen con trai mình đáng yêu, đã biết đánh một bộ quyền pháp. Mạnh Ly liền cảm thán, nếu năm đó nàng và Nhiễm Bình Lương có con, chắc giờ cũng như thế này.

Lại nhắc đến những kỷ niệm ân ái khi xưa.

Dương Liên nói Nhiễm Bình Lương tặng cho con trai một số vật lạ. Mạnh Ly bâng quơ nhắc lại chuyện hôm đó thân thể không khỏe, vô tình nghe tiểu công tử nói nhớ cha, nàng không nỡ để đứa trẻ phải mong mỏi, bèn để Nhiễm Bình Lương đến thăm.

Sắc mặt Dương Liên lập tức vặn vẹo.

Hóa ra hôm đó Nhiễm Bình Lương đến phòng nàng ta giữa đêm khuya, là do Mạnh Ly đuổi hắn ra ngoài?

Dương Liên ngay lập tức cảm thấy như mình vừa nhặt lấy thứ người khác không cần nữa. Phải làm sao đây?

Cuối cùng, Dương Liên thực sự không muốn nói chuyện với Mạnh Ly nữa. Nàng ta sợ bản thân không kiềm chế được mà một chưởng đánh chết nữ nhân kia.

Tưởng là một nữ nhân hiền lành, không ngờ lại miệng lưỡi sắc bén đến thế.

Là nàng ta ép Mạnh Ly đến bước đường này sao?

Giờ đã muốn cắn người rồi?