Mau Xuyên Nhiệm Vụ: Pháo Hôi Lại Nghịch Tập

Chương 28

Mạnh Ly ngồi trong xe ngựa, phía trên có khắc ký hiệu của Vô Nhai Điện.

Cùng đi theo còn có mấy người có võ công bảo vệ nàng.

Đương nhiên là hai nha hoàn cũng theo hầu bên cạnh.

Thân thể này đã được nuông chiều từ nhỏ, nếu thực sự gặp phải sơn tặc, không có rèn luyện thì nàng cũng đành bó tay.

Ra ngoài phải chú ý an toàn.

Mạnh Ly không muốn vừa mới đến đã thất bại trong nhiệm vụ.

Xuống đến chân núi, hai nha hoàn theo sát Mạnh Ly. Nàng bước vào một y quán, kể bệnh trạng của thân thể này cho đại phu.

Đại phu bắt mạch xong, cũng nói thân thể này vì u uất mà thành bệnh, kê một số đơn thuốc, còn bảo cần tự mình điều chỉnh tâm trạng.

Mạnh Ly gật đầu, nhận đơn thuốc rồi rời khỏi y quán, sau đó dạo phố mua một số món đồ chơi nhỏ, tìm một tửu quán gọi vài món ăn vặt, vừa ăn vừa nghe ngóng chuyện giang hồ.

Nàng muốn thử xem có thể mua một cuốn bí kíp võ công nào đó để tu luyện hay không, nhưng không tìm được nơi nào bán.

Tuy nhiên, nàng lại nghe thấy có người ở bàn bên than thở rằng gần đây có một cuộc đấu giá, trong đó từng bán đấu giá bí kíp võ công, giá bán ra rất cao.

Mạnh Ly tính toán lại tài sản của người ủy thác, rồi lập tức bỏ qua ý định này.

Chênh lệch quá xa.

Một cuốn bí kíp võ công sao lại khó kiếm đến vậy?

Mạnh Ly chán nản nghĩ.

Không tìm được thứ mình cần, nàng đành dẫn theo hai nha hoàn vẫn luôn kè kè bên cạnh trở về Vô Nhai Điện.

Hai nha hoàn này còn hiệu quả hơn cả hệ thống giám sát hiện đại, nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong tầm kiểm soát.

Mạnh Ly cười lạnh trong lòng, thật thú vị, hai người đó không hẹn mà cùng cử một nha hoàn ở bên cạnh người ủy thác.

Giám sát sinh hoạt, tâm tình của người ủy thác, còn giám sát luôn cả quan hệ giữa người ủy thác và Nhiễm Bình Lương.

May mà trong Vô Nhai Điện, không phải lúc nào hai nha hoàn này cũng kè kè bên cạnh.

Có lẽ họ cũng nghĩ rằng người ủy thác đơn độc ở Vô Nhai Điện thì chẳng thể làm nên sóng gió gì.

Đường đi khá xóc nảy, nhưng vẫn tốt hơn đi bộ. Vừa đến cổng Vô Nhai Điện, kiệu của Mạnh Ly dừng lại, nàng vén rèm bước xuống, liền nhìn thấy Nhiễm Bình Lương và Lê Tử Ngôn.

Nhiễm Bình Lương vận y phục xanh, tóc dài được buộc gọn, dáng người cao lớn, đứng cạnh Lê Tử Ngôn trong bộ váy tím.

Lê Tử Ngôn eo nhỏ, dáng uyển chuyển, đôi mắt tràn đầy phong tình, quyến rũ đến cực điểm. Thấy Mạnh Ly, nàng ta khẽ cười, ghé sát vào tai Nhiễm Bình Lương thì thầm.

Không biết Lê Tử Ngôn nói gì, Nhiễm Bình Lương liền nhìn sang Mạnh Ly.

Mạnh Ly hành lễ với hắn, Nhiễm Bình Lương bước đến bên nàng, nói:

"Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nàng không cần hành lễ với ta, đừng mang mấy quy củ thế tục đó vào đây."

Mạnh Ly nhìn hắn, không nhịn được mà muốn cười.

Người này cho rằng mình biết võ công thì đã thoát khỏi thế tục sao?

Nhưng nàng vẫn gật đầu, nói: "Được, sau này ta không hành lễ nữa."

Nhiễm Bình Lương: "... Được."

"Nghe nói hôm nay nàng xuống núi?" Nhiễm Bình Lương hỏi.

Mạnh Ly mặt đầy u uất, không còn chút sức sống, đáp:

"Thân thể ta luôn không tốt, suốt ngày tức ngực, chán ăn, lại mệt mỏi buồn ngủ."

"Nên ta xuống núi tìm đại phu, tiện thể mua ít đồ gϊếŧ thời gian."

Nhiễm Bình Lương liếc nhìn Ngọc Nhụy và Quỳnh Lan, thấy hai nha hoàn xách đầy túi lớn túi nhỏ, khứu giác nhạy bén của hắn cũng ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, bèn mím môi nói:

"Vậy nàng về nghỉ ngơi trước, tối nay ta sẽ qua thăm."

Lê Tử Ngôn nhìn Mạnh Ly đầy chế giễu, chẳng lẽ hết cách rồi nên giả bệnh để tranh thủ sự thương hại sao?

Thật đúng là không có tiền đồ.

Nàng ta quay sang Nhiễm Bình Lương, nũng nịu nói:

"Tướng công, nếu tỷ tỷ không khỏe, chàng nên đến thăm nhiều hơn, bầu bạn với tỷ ấy."

"Có lẽ tỷ ấy nhớ chàng quá mà sinh bệnh tương tư rồi." Lê Tử Ngôn nói xong, bật cười trong trẻo, liếc nhìn Mạnh Ly.

"Nhưng đừng quên tối qua chàng đã hứa với thϊếp điều gì nhé." Lê Tử Ngôn lại nhìn Nhiễm Bình Lương, giọng nói đầy tình tứ.