Thân thể này thật nặng nề, Mạnh Ly không có việc gì làm, bèn lấy áo trước đây người ủy thác thêu ra. Đây là y phục người ủy thác dự định thêu tặng Nhiễm Bình Lương.
Mạnh Ly ngừng tay một chút, rồi đặt cuộn chỉ xuống. Thêu cái gì chứ, có phải kẻ ngốc không?
Suy nghĩ một lúc, nàng thật sự không có chuyện gì làm, bèn sai Ngọc Nhụy lấy một tấm vải, định may cho mình một bộ y phục.
Ngọc Nhụy có chút kinh ngạc. Từ trước đến nay phu nhân chỉ biết đến điện chủ, ngày ngày đều vì điện chủ mà bận rộn.
Giờ lại đột nhiên muốn may quần áo cho bản thân, chẳng lẽ là muốn ăn diện để lấy lại sự sủng ái của điện chủ sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngọc Nhụy thoáng hiện lên tia giễu cợt, nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ chọn một tấm vải đưa cho Mạnh Ly.
Mạnh Ly nhận lấy. Vải này không phải loại tốt nhất, nhưng cũng tạm được. Nàng theo ý mình, bắt đầu từng đường kim mũi chỉ.
Đã lâu không làm nữ công, tay nàng có chút lạ lẫm, nhưng không bao lâu sau cũng quen lại.
Làm nữ công suốt buổi sáng, dùng xong bữa trưa, Mạnh Ly bèn nói với hai nha hoàn rằng thân thể không thoải mái, lại bực bội, muốn xuống trấn dưới chân núi mua ít đồ.
Hai nha hoàn do dự, Mạnh Ly liền làm ra vẻ mặt khổ sở, than thở:
"Thôi vậy, ta sang chỗ Dương phu nhân ngồi một lát cũng được."
Hai nha hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy hôm nay phu nhân đặc biệt thức thời, liền theo sau Mạnh Ly đi về phía viện của Dương Liên.
Viện của Dương Liên rất đẹp.
Bố cục tinh tế, trang nhã. Trong vườn còn trồng những loài hoa quý hiếm, gia nhân trong vườn đang tỉ mỉ chăm sóc.
Dương Liên dắt tay con trai, Mạnh Ly nhìn lướt qua đứa bé, trắng trẻo mũm mĩm, trông rất đáng yêu.
Còn Dương Liên, một thân y phục trắng, có lẽ do luyện võ quanh năm, dáng người rất đẹp. Trên đầu không đeo nhiều trâm ngọc, nhưng từng món trang sức đều được dùng để điểm xuyết một cách tinh tế, trông vừa thanh thoát vừa linh động, chỉ cần đứng yên cũng như một bức tranh.
Thấy ánh mắt Mạnh Ly dừng lại trên người con trai mình, ánh mắt Dương Liên thoáng lóe lên sự cảnh giác, nhưng vẫn che giấu cảm xúc, mỉm cười nói:
"Hôm nay tỷ có nhã hứng ghé thăm ta sao?"
Mạnh Ly bày ra vẻ mặt u sầu, muốn nói lại thôi: "Dương muội, haiz..."
Dương Liên: ...
Gọi nàng là tỷ, nàng liền thật sự coi mình là tỷ sao?
Dương Liên hỏi: "Có chuyện gì phiền lòng sao?"
"Nói với muội thử xem, nếu giúp được, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Mạnh Ly cười dịu dàng, khuôn mặt buồn bã thoáng bừng sáng, thở dài:
"Ta muốn xuống núi đi dạo một chút, cả ngày ở trong Vô Nhai điện, thật ngột ngạt. Ta muốn tìm đại phu xem bệnh, cũng muốn mua ít đồ hay ho."
Dương Liên gật đầu, nói:
"Tỷ không có võ nghệ, mà thời thế này cũng chẳng yên bình, ngoài kia đầy rẫy đạo tặc. Ta thực sự không yên tâm để tỷ xuống núi một mình."
"Hay là thế này, ta sai người xuống mời đại phu, rồi mua tất cả những gì tỷ muốn mang lên núi, cũng đỡ tốn công sức."
Mạnh Ly lắc đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao, ta chỉ muốn ra ngoài giải sầu."
Dương Liên cân nhắc một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Mạnh Ly cười hài lòng, liên tục khen Dương Liên là tỷ muội tốt.
Nghe mà Dương Liên chỉ muốn ói.