Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí

Chương 25

Hứa Tư Tư:

"Cậu đúng là ngôi sao tệ nhất trong khoản quảng bá hình ảnh. À mà tôi quên mất, cậu không có công ty quản lý nữa. Dự định ký hợp đồng với công ty nào đây?"

Trước đây, Hứa Tư Tư từng là hội trưởng hội fan của Mộ Dung Dực. Giờ lại trở thành vị khách quen dưới bài đăng của Cảnh Dật.

Cảnh Dật thấy câu hỏi này, liền bình thản đáp:

"Chưa có kế hoạch."

Vừa trả lời xong Hứa Tư Tư, cậu liền nhận được tin nhắn từ Tiết An:

"Tôi cũng muốn hỏi đây! Tiểu Dật, cậu định ký với công ty nào? Cậu đi đâu, tôi lập tức nộp đơn ứng tuyển, tôi còn muốn làm trợ lý của cậu!"

Cảnh Dật hỏi lại:

"Không ký hợp đồng có được không?"

Tiết An: "..."

Không ký hợp đồng? Cậu có cần thành thật đến vậy không?!

Tiết An cạn lời.

Cảnh Dật cũng không nhắn lại nữa. Đúng lúc đó, một số lạ gọi đến.

"Cảnh Dật, tôi là Tào Dương. Bên tôi đã chuẩn bị xong quảng cáo tuyên truyền cho dự án từ thiện, mai cậu có thời gian không? Ngày mai sở thú sẽ đóng cửa."

"Tôi rảnh."

Chiến dịch tuyển chọn diễn viên cho quảng cáo từ thiện lần này là do chính phủ phát động. Những người tham gia có thể mượn bối cảnh tại vườn thú quốc gia, và vườn thú có trách nhiệm hỗ trợ toàn diện.

Hôm sau, Cảnh Dật đến vườn thú.

Theo yêu cầu, cậu vào phòng thay đồ, chỉnh trang lại y phục, sau đó ngồi trước gương trang điểm.

Bên cạnh, Tào Dương đang diễn giải về ý tưởng của anh ta.

Quảng cáo từ thiện khác với quảng cáo thương mại thông thường. Nó không bị giới hạn bởi thời lượng quá khắt khe, nhưng nếu muốn tạo ấn tượng mạnh, thì vẫn phải tuân thủ nguyên tắc "ngắn gọn, súc tích", sao cho người xem bị cuốn hút ngay trong thời gian ngắn nhất.

Chủ đề của cuộc thi quảng cáo từ thiện lần này là "Con người và thiên nhiên."

Tào Dương muốn xây dựng một câu chuyện:

Một thiếu niên thời viễn cổ vào rừng hái thuốc, tình cờ gặp một con hổ bị thương nặng. Cậu dùng dược thảo chữa trị cho con hổ, rồi thả nó về rừng...

Về sau, địa chấn kéo đến, muông thú trong rừng hoảng loạn tứ tán.

Khi ấy trời đã về khuya, thiếu niên cùng tộc nhân quây quần bên đống lửa. Chợt một con hổ bất thình lình xuất hiện, gầm vang làm người hoảng sợ. Thiếu niên không nhận ra nó, cùng tộc nhân hợp lực tấn công.

Mãi đến khi mặt đất rung chuyển, bọn họ mới hoảng loạn tháo chạy.

Trong khoảnh khắc sinh tử, thiếu niên bỗng nhận ra con hổ ấy, chấn động đến mức bật khóc nức nở.

Màn ảnh dừng lại tại khoảnh khắc thiếu niên và con hổ đối diện nhau, ánh mắt giao nhau như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Cảnh Dật vừa nghe Tào Dương thuật lại, vừa chăm chú lật xem kịch bản.