“Nói thật, trước đây có cảm giác yếu đuối, hiện giờ anh trai thật sự rất cấm dục lạnh lùng, không biết phải làm sao tớ lại càng yêu anh ấy hơn, vừa rồi đứng ra bảo vệ chúng ta, tớ thật sự ngất luôn! Thích quá đi!”
“Các cậu nghĩ xem, có thể vừa trải qua chuyện thập tử nhất sinh, một đêm trở nên trưởng thành, ôi ôi thật sự rất thương anh trai chúng ta quá!”
…
Những người hâm mộ tụ tập xung quanh tất nhiên đã nhận ra sự khác lạ của thần tượng nhỏ, nhưng khả năng tưởng tượng tuyệt vời của họ đã sớm hoàn chỉnh logic, quy kết sự khác lạ vào biến cố, mà càng thêm yêu thương anh trai của mình.
Từ lâu Triều Kim Tuế đã quen với việc bị người khác chú ý, nên chẳng cảm thấy không thoải mái. Nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ, cô mới hồi phục lại.
Các fan đã bị đuổi đi vài lần mà không chịu rời, cho đến khi xác nhận an toàn, bọn họ vẫn đứng ngoài rào, nhìn chằm chằm vào Triều Kim Tuế cách một cái hàng rào, im lặng chờ bác sĩ xử lý vết thương ở cổ tay của cậu. Thấy Triều Kim Tuế nhìn về phía mình, bọn họ lập tức quan tâm:
“Anh trai, anh có sao không? Ôi ôi làm chúng em sợ chết đi được!”
“Đúng rồi anh ạ, anh thật sự không sao chứ? Em thấy quần áo trên người anh đã như vậy rồi, có bị gãy xương không anh ơi…”
…
Triều Kim Tuế mở mắt, có lẽ nhớ đến các đệ tử của Trưởng Tiêu Môn, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, an ủi nói: “Bần đạo không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ.”
Bần đạo? Không phải chứ, anh trai muốn xuất gia hả???
Các fan đều ngẩn người: “Anh ơi?”
Lời nói vừa thốt ra, Triều Kim Tuế cũng hơi ngẩn người, suy cho cùng đã tự xưng như vậy suốt mấy trăm năm, bất chợt lỡ miệng lại dùng cách xưng hô đó. Nhưng đã nói ra rồi… cô rất không quen với việc họ gọi cô là “anh trai”, mặc dù đây không phải là thế giới tu tiên, nhưng cô vẫn chưa thay đổi được cách suy nghĩ, cảm thấy mạo phạm mấy cô gái nhỏ này.
Thiếu niên hơi nhíu mày, đôi lông mày và mắt đẹp như tranh vẽ, có chút bất lực: “… Gọi bần đạo là đạo trưởng thì tốt hơn.”
Nếu gọi là đạo trưởng, có lẽ những cô gái nhỏ sẽ hết hứng thú, vì ai cũng biết, đạo sĩ không hiểu lãng mạn, cũng không tham gia vào thế tục, như vậy vừa không làm phật lòng các cô gái nhỏ, đồng thời cũng gián tiếp bày tỏ thái độ của mình.
Người hâm mộ: … Ahhhhhhh!!!!!
Đạo trưởng thiếu niên có đôi mắt lạnh lùng như băng, giọng điệu lạnh lẽo pha chút bất lực, rõ ràng các cô gái nhỏ đã chứng kiến nhiều thủ đoạn mà không thay đổi sắc mặt, giờ đây lại vì một từ “đạo trưởng” mà không kìm được đỏ mặt, hạ thấp giọng theo bản năng, trở nên ngượng ngùng, đồng thanh nhỏ nhẹ nói:
“Vâng ạ, thưa chồng!”
“Bọn em hiểu rồi, chồng ơi!”
Triều Kim Tuế: …?
Ở bên ngoài cửa, Yến Tu Tề lặng lẽ quan sát thiếu niên đang bị vây quanh, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu, anh ấy không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Có lẽ do “càng thân thiết, càng rụt rè”, nên anh ấy vẫn chưa dám bước vào trong. Rõ ràng khi đối mặt với những đối thủ khó nhằn nhất Yến Tu Tề không hề lo lắng, nhưng khi đối diện với em gái ruột, anh ấy lại cảm thấy hồi hộp, đến mức ngay cả gặp mặt cũng vô cùng căng thẳng.
Đặc biệt là, sau khi Yến Tu Tề cho người điều tra về quá khứ của Tuế Tuế, những cảm giác đau lòng và áy náy trong anh ấy lại càng trỗi dậy mạnh mẽ, khiến anh ấy không thể bình tĩnh đối diện với em gái.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin