Hào Môn Nữ Phụ Xuất Đạo C Vị - Cổ Xuyên Kim

Chương 10

Yến Minh Nguyệt nghe thấy lời của Yến Tu Tề, cô ta cảm thấy cơ thể mình như không còn nhiệt độ. Cô ta cố gắng an ủi bản thân rằng vấn đề không lớn, các bằng chứng và camera giám sát đều bị sạt lở núi phá hủy, chỉ còn lại một chai thuốc, cô ta cẩn thận dùng găng tay, không thể kiểm tra được dấu vân tay!

Dù tự an ủi như vậy, cô ta vẫn không thể ngăn cản nỗi lo lắng dâng lên, thái độ của Yến Tu Tề đã nói lên tất cả.

Sắc mặt Yến Tu Tề vô cùng nghiêm trọng, muốn đến gần nói chuyện với cô, nhưng lại sợ làm cô hoảng sợ, nên phải mất một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Tuế… Triều Kim Tuế, em đi nghỉ ngơi trước đi, anh là nhà đầu tư, việc báo cảnh sát cứ để anh lo. Ở bên đó có bác sĩ, trước tiên đi xử lý vết thương, rồi kiểm tra xem có vấn đề gì khác không…”

Cô thấy thái độ của Yến Minh Nguyệt đối với Yến Tu Tề, hiểu được thân phận của người đó, tự nhiên không từ chối lòng tốt của anh ấy, gật đầu.

Yến Minh Nguyệt đứng nhìn họ rời đi, móng tay cô ta gần như bấm rách lòng bàn tay, không biết có phải do sự tưởng tượng của cô ta không, mà trước khi Triều Kim Tuế rời đi, dường như đã liếc nhìn cô ta một cái, chỉ một cái nhìn, đã khiến cô ta cảm thấy máu trong người như đông lại.

Có phải Triều Kim Tuế… biết điều gì đó không?

Triều Kim Tuế không phải là người nhiều lời, việc cô vừa lên tiếng chỉ vì thật sự không thể chịu nổi thái độ của những người kia, nghĩ đến những gì nguyên chủ đã trải qua, mới hiếm khi nổi giận.

Mặc dù được gọi là “Tu La mặt ngọc”, nhưng với tư cách là chưởng môn của Trưởng Tiêu Môn, Triều Kim Tuế thực sự rất yêu thương các đệ tử trẻ tuổi. Nghĩ đến trải nghiệm của nguyên chủ, không khỏi thở dài trong lòng, thật tiếc là khi cô đến, thần hồn của nguyên chủ đã không còn trong cơ thể, không biết có phải gặp kỳ ngộ như cô không…

Tuy nhiên, vì đã vô tình trở thành “Triều Kim Tuế”, cô đương nhiên không thể để người khác bắt nạt. Là một đạo tu, có thù báo thù, có oán báo oán. Nếu không phải hiện tại không còn ở thế giới tu tiên của cô, có lẽ cô đã dùng Phục Ma Kiếm để giải quyết hết đám người bố mẹ nuôi, đồng thời tiễn Yến Minh Nguyệt lên Tây Thiên.

Đáng tiếc ở đây gϊếŧ người là phạm pháp.

Hơn nữa, nơi này linh khí quá ít, dù thần thức của cô rất mạnh, cũng không thể phát huy được một phần mười. Hiện tại mà dùng kiếm để xử lý họ, không thể không để lại dấu vết, đành phải bỏ qua.

Cô ngồi trên ghế với vẻ mặt không cảm xúc, đưa tay cho bác sĩ băng bó vết thương, đột nhiên ánh mắt lạnh lùng của cô thoáng hiện lên, khiến y tá nhỏ giật mình. Khi y tá quay lại nhìn, vẫn thấy thiếu niên hiền lành như trước, không biết có phải mình nhìn nhầm không.

Mặt cô đã được làm sạch sơ qua, để lộ làn da trắng như ngọc và đôi mắt xinh đẹp, cô im lặng mím môi. Triều Kim Tuế vẫn mặc bộ quần áo cũ, bẩn thì bẩn thật, nhưng không thể che giấu vẻ đẹp thanh tú của cô, làm cho người ta không thể không nhìn thêm vài lần.

Nhiều người cảm thấy kỳ lạ, Triều Kim Tuế vốn đã đẹp, nhưng trước đây họ không thấy quá nổi bật, giờ đây lại cảm thấy…

“Các cậu có cảm thấy, anh trai dường như đã thay đổi, tớ cảm thấy anh ấy giờ nói chuyện cũng kiểu cách hơn, khí chất cũng như hoa trên đỉnh núi, dường như còn đẹp trai và mạnh mẽ hơn, nhưng lại có cảm giác xa cách ấy nhỉ?”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin