Chap 2:
Sáng sớm (5 giờ) ngày hôm sau:
Giải tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường mình, bên cạnh của Thiên bình đang say giấc. Bỗng cô cảm thấy đầu mình hơi nhói, ký ức tối qua ùa về khiến cô cảm thấy ko thể tin nổi, cô…cô.. cô phải ra khỏi Hoàng cung này ngay giờ..
- Giải tỷ , tỷ sao vậy?
Giọng nói của Bình nhi vang lên, đánh thức cô khỏi những suy nghĩ ghê sợ ấy.
- Không có gì đâu, ta ổn mà. Mà Bình muội, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy. Ta nhớ ta đang đi trên đường về phòng mà, rồi ai đó đã đánh vào đầu ta. Giờ cái đầu có chút đau.- giải cười trừ, chuyển chủ đề hỏi Bình nhi.
- A! Muội cũng không biết có chuyện gì nữa, thấy lúc sang phòng Tỷ, tỷ tự dung nằm giữa đường. Ta sợ quá liền gọi mấy người đưa Tỷ về phòng. Hì hì – Bình cười cười nói.
“ giải tỷ, ta không thể nói sự thật với Tỷ. Mong Tỷ hãy sớm quên những ngày tháng đau khổ ấy đi”
- Cảm ơn Bình muội nha! Giờ chúng ta chuẩn bị lên đường thôi, Ta qua xem Ngư muội dậy chưa thì cùng làm bữa sang- nói rồi Giải liền đứng dậy, chạy đi để lại đôi mắt xanh veo có chút gì đó đượm buồn ở lại.
- Chà chà, các tỷ chuẩn bị xong chưa? Chúng ta chuẩn bị đi thôi- Thiên Bình hòa hứng hét lên, làm mấy con chim trên cành bay loạn xoạn.
- Từ từ, ta còn phải lấy mấy cuốn sách để đọc khi lên đường đã- Xử tỷ đại nhân nói mà người cứ đi chọn mấy quyển sách dày cộp trông đến muốn ngất xỉu.
- Xử tỷ nói đúng, Cân cân. Không ai nhanh như muội đâu - Bảo Tỷ cũng lên tiếng nhắc nhẹ Bình nhi. Cô trông lạnh lùng thế thôi chứ cứ nhìn vào cái mặt giục mọi người kia, ai mà không nhịn cười được chứ.
- Hứ, Bảo tỷ, sao tỷ lại theo phe của Xử tỷ chứ! Ngư tỷ, giải tỷ ới ời ơi ~ Muội đói ~ - Nói rồi, bình nhi chạy tót ra chỗ Ngư và giải đàn gói mấy món để ăn “vụng”.
Trông khùn cảnh này thật vui vẻ và thật giống một Gia đình vậy.
…….
- Hoàng nữ, Thái tử và Tam công chúa giá lâm – Một tên Lính hét lớn.
- Hoàng nữ vạn tuế vạn vạn tuế - tất cả mọi người cúi xuồng hành lễ ( cả năm sao nữ nhà ta nữa).
- Miễn lễ, Tất cả đứng lên đi- Bà ta khiêu giọng nói. – Năm người nhà ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa, đây có đồ gì đâu mà các ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong. ( nghĩa “ đây ko phải đồ các ngươi, Sao mãi không cút khỏi đây” )
- Dạ, chúng thần cũng đã chuẩn bị xong. Giờ đến cúi chào người để lên đường ạ! – Xử nhi bình tĩnh đáp lại.
- Tốt rồi mà Aí Chi chẳng phải con có quà cho các tỷ/muội của con sao – Bà ta cười một cách khó hiểu nói với Aí Chi.
- A! Mẫu hậu nói nữ nhi mới nhớ. Chi quay sang xử nữ nói : Đại tỷ, đây là món quà chia tay của muội. Chúc các tỷ/muội lên đường bình an. ( Mấy người chết luôn trên đường đi cũng được) – Aí Chi nói và đưa cho Xử nhi một chiếc hộp thủy tinh nhỏ, trong là cái bột gì đó có màu xanh lục và vài ngôi sao vàng ngỏ bằng giấy trông rất thik mắt.
- Thật sự rất cảm tạ Chi tỷ tỷ đã quan tâm- Xử nữ nói mà trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng chỉ lướt qua đầu cô mà thôi.
- Nhắc đến quà, muội đây có cũng món quà tặng cho Chi tỷ tỷ và TẦN HUYNH CA - Bình nhi cười cười nói, tại sao cô lại nhận mạnh từ “ TẦN HUYNH CA” như vậy, phải chăng đã có huyện gì đó?
*Món quà của Thiên Bình là một chiếc đồng hồ cát “vàng”, nếu bán sẽ được khoảng hai lạng vàng, bởi lẽ đồng hồ ấy thiết kế tinh xảo, hai bên gỗ được gắn những viện ngọc lấp lánh cùng với thì cát vàng trong lọ thì không lý nào nó lại đnags giá đến vậy.
- Ha..ha ( cười ngập ngừng) Ta thay Chi muội và ta cảm ơn lòng tốt của Bình muội. – Minh Tần giất mình khi tên mình “ vinh dự” được nhấn mạnh..
---------------- Minh Tần giờ nói bởi do 1 canh giờ ( khoảng hai tiếng) trước------ nghĩ lại----
Cung Thái Tử…
Á Á Á Á Á….- Tiếng hét chói lọi của Minh Tần hét lên.
- Thái tử, có.. có chuyện gì vậy ạ ? – Một cung hầu nữ hoảng hốt, chạy lại.
- Tay ta sao nó lại chảy máu…. Đầu ta… đau đau quá….. – Hắn hét lên, đánh vỡ mọi thứ trong phòng của hắn … kí ức đêm qua hiện lại… hắn có chút rùng mình lại với những câu nói của người nào đó….
- Thái tử, để thần gọi thái y đến ạ !- cô hầu nữ sợ hãi chạy đi.
“ Không được.. Không được.. nó không phải giấc mơ… cái con người đó nó … nó mang.. mang sức mạnh …cấm thuật…Mình động vào người không nên động rồi…..” Hắn sợ sệt, tự kỉ nghĩ….
“ Không… không sao… Hôm nay cô ta ( Cự giải) sẽ không còn ở đây nữa, “ Người đó” sẽ không xuất hiện nữa đúng…… đúng ..không…”
--------------------------------- kết thúc hồi tưởng ----------------------------------------
Giải thấy mình đang bị ai mình chằm chằm, hơi sợ, cô bèn lẽn bẽn đứng sau Ngư Ngư. Hắn cũng cả nhận được ánh mắt gϊếŧ người nào đó đang nhìn mình, nên bèn vυ'i xuống- không dám ngẩng đầu lên.
Không khi như trầm xuống, không ai nói gì mà các cô vẫn phải quỳ dù mọi người đã được đúng lên ( t/g: thật tội cho mấy sao nữ mà T-T, mới có 9-10t, mà c=quỳ lâu vậy, Chắc mỏi lắm lun )
- Vậy chúng thần đây, xin được lên đường.- Ngư nhi có chút sợ nhưng vẫn cố gắng nói sao cho hay bởi cô ghét cái không khí ảm đạm, không người nói này.
- Được, đi đi. Tần nhi đưa ta về cung. Chi nhi đi làm việc ta dặn đi – Thái yên ( hoàng nữ á) nói rồi quay đi về cung.
- Vâng – Aí Chi cười đáp, như hiểu câu nói này. Cô ghé sát tai Xử nữ lại nói 1 câu cuối trước khi đi : Cô cẩn thận đó, đừng nghĩ ra khỏi cái cung này cô sẽ được tự do..
- Xử nữ cười khinh một cái nói : tôi chờ. Rồi cô cùng các muội lên ngựa đi.
“ Cứ chờ đó, cô không kiêu được bao lâu đâu. Chính ta sẽ phải làm cô quỳ xuống, cầu xin ta để được sống” Aí Chi tức tối bỏ đi. Để lại một cái cười nhếch môi của “Ai đó”.
Hết chap 2.