Chap1:
Hoàng Cung của Tề quốc:
- Cung kính đến người Hoàng hậu vạn tuế vạn vạn tuế - Năm cô bé khoảng chừng 10 tuổi cúi đầu cung kính người đàn ba đang ngồi trên chiếc ghế ngai vàng trên cao kia.
- Đứng lên đi, các ngươi có mik tại sao lại được gọi đến đây ko?- Bà ta triễn trệ ngồi trên ngai vàng, hỏi.
- Chúng thần không biết ạ. Không biết có chuyện j mà người, Hoàng Hậu đây lại gọi chúng thần- Cô bé nhìn lớn tuổi nhất lên tiếng, mái tóc hồng phấn cùng đôi mắt hoa anh đào trông thật chuẩn mực như công chúa đã được học nghi lễ từ khi còn rất nhỏ. Câu nói của cô theo nghĩa đen là rất lễ nghĩa nhưng cứ nghĩ sang nghĩa bóng mà xem nó sẽ nghĩa như “ Tôi làm sao biết tại sao bà gọi tôi. Nếu bà rảnh thì đi làm việc lo triều chính đi..”
- Xử nhi, sao ngươi lại nói như vậy, Ta có việc rất quan trọng mới triệu ngươi đến đây để truyền lệnh cơ mà. – Dù bà biết trog câu nói kia ko có nghĩa hay nhưng đây có quan lại sao bà dám bến mik thành trò hề chứ. Bà nghĩ “ Con cẩu kia, mày cứ đợi đó, giờ tao sẽ bán mày sang Cái nước Landanx chết tiệc, nguyền rủa kia. Xem này còn được mạnh miệng bao lâu nữa”
· T/g: Những câu mik cho vào trong “…” là ý nghĩ nha.
- Xử tỷ a! sao tỷ lại nói mẫu thân như vậy chứ, ko giống công chúa yêu kiều đâu nha~ - một cô bé khoảng chừng 10t lên tiếng.
- Chi muội muội nói rất đúng, haha ! – Cậu con trai 11t lên tiếng, cậu nói vậy chứ vẫn đang nhìn vào 1 cô bé dễ thương có mái tóc bạch kim được búi sang hai bên, ánh mắt như đang ham muốn vậy, trông thật ghê tởm.
- Haha ( cười theo cách khinh bỉ) THÁI TỬ à, trước khi ngài nói vậy thì ngài nên rời mắt khỏi giải tỷ tỷ đi ạ ~, chớ để mọi người hiểu NHẦM.- cô bé trông nhỏ tuổi nhất đang nói ra những từ ngữ đó ư, quá thẳng thắng. Mái tóc đen láy cùng đôi mắt xanh trong veo như đang muốn gϊếŧ chết người cô vừa nhắc đến “ THÁI TỬ”.
- Bình nhi, đừng nói nữa- cô bé ( được thái tử nhìn chằm chằm) nói như đang chuẩn bị sắp khóc vậy, người cô run rất run, nó làm cô nhớ đến kí ức ghê tởm đó.
- Nhạt- Cô bé có đôi mắt nâu đất cùng mái tóc đen rất giống Thiên bình lên tiếng.
- Im lặng hết đi, các ngươi coi Hoàng nữ ta là không khí chắc. Tất cả các người, năm người chúng bay… ngày mai, sẽ được đến nước LANDANIX và CÚT, ở cái đế quốc chết tiệc đó đi. Cái ngươi sẽ ko ở đây lâu nữa ĐÂU. Hồi cung, Buổi triều kết thúc. – Bà ta đã nhẫn nhịn lâu rồi, h ko chịu đựng được nữa, nói hết cho xong, bà còn phải chơi tiệc nữa. Hơi đâu thời gian cho mấy còn Cẩu này (t/g: sao bà dám nói các chị nhà ta như thế hả. Hoàng nữ: Thì sao m làm được gì teo. T/g “ nhớ đó, bà sẽ chết cuối chap thuy, bởi ta là tác giả mà HAHAHA”).
- Vâng, chúng thần xin lui.- các chị nhà mik lui xuống.
Giờ còn có hoàng hậu, Tam công chúa và thái tử:
- Mẫu hậu, sao người lại để Hoàng Ngọc Cự giải ik cơ chứ, con còn chưa chơi xong mà- Thái tử ( Hoàng minh tần) hét lên.
- Đuổi nó đi càng tốt chứ sao, đỡ tốn cơm tốn gạo. Muội đây nhìn mấy con nhỏ đó ngứa mắt lắm- Tam công chúa lên tiếng.
- Chi nhi với đúng. Ta ko ưa gì bọn chúng cả. Còn ngươi, thân là hoàng tử mà lại có ý đồ với các tỷ muội mik, ko ra thể thống gì. Nếu mấy tin tức ko hay mà truyền ra ngoài thì ngươi coi chừng đó. – Hoàng nữ lên tiếng.
- Vâng, Nhi thần đã hiểu, sẽ ko có lần sau đâu ạ. – Hăn tức lắm chứ nhưng cũng đạnh ngậm miệng nghe theo lời Mẫu thân mình “ ta ko biết, tối nay ngươi sẽ phải cúi đầu trước ta H0ANG NGỌC CỰ GIẢI à, hehehe”
- Chi nhi, đưa ta về Mộc Cung ( Mộc Cung: nơi hoàng nữ ở) – Bà ta nói.
- Vâng, Huynh ca à. Chớ làm điều gì vội- ái Chi nói 1 câu thật khó hiểu.
Minh Tần giật mình : Đươ….Được rồi. Ta biết phải làm gì. Đưa mẫu hậu về cung nghỉ đi.
____________________________ giải phân cách là ta________________________________
Lãnh cung ( nơi các sao nữ ta ở)
Haha, mai là thoát ra khỏi cái hoàng cung chật chội này rồi.- Thiên bình cười phá lên.
- Tuyệt thật, giải tỷ a, Cùng muội sắp xếp đồ đạc cho ngày mai ha – Ngư Ngư cười nhẹ lên tiếng/.
- Được. giải đáp.
- Hãy thử nghĩ xem, sao tự dung bà ta lại cho chúng ta sang đế quốc mà nói ta ko trở về nữa. Trông rất kì lạ.- Xử nữ lên tiếng, cô rất nhạy bén, từ sau câu nói với Hoàng nữ cô đã im lặng nãy giờ rồi.
- Haha, Tỷ ko nghĩ ra cái này sao. Bà ta không thik mình về lại đây thôi. Ko cso gì lo lắng đâu- Bình nhi đáp.
- Thôi được rồi, đã hơn giờ Tuất rồi ( khoảng 9-10 tối). Đi ngủ thôi, Mai chắc sẽ phải đi sớm sẽ mệt đó. – Xử nhi khiêm túc giờ giấc nói.
- Vâng Đại tỷ tỷ- Ngư nhi ta trề môi, cô vẫn chưa mún đi ngủ sớm mà.
Khi đang chuẩn bị về phòng, Bảo kéo giải lại nói:
- Tỷ đêm nay hãy cẩn thận. – nói rồi cô đi lun ( lạnh lùng quá).
- Cảm ơn, không sao đâu- giải hơi bất an chút, như có thứ gì đó đang làm cô sợ hãi. Thiên bình nhìn thấy khuôn mặt có chút sợ hãi của giải thì bèn nói:
- Giải tỷ tỷ, hnay muội muội có thể nằm ngủ với tỷ không- Bình nhi làm mặt cún con. Làm giải ko nỡ từ chối. giờ cô cũng ko ổn, ngủ với Bình nhi thì sẽ ko sao đâu.
- Vậy giải tỷ về phòng trước đi nha, muội về phòng lấy ít đồ- Bình nhi lém lỉnh nói. Được- giải đáp.
_________________________________________________
Trong đêm khi đang đi về phòng giải đi như có cẩm giác ai đó đang đi theo, ngoẳng lại thì ko có gì. Cô thầm nhủ rằng “ sẽ ko sao đâu, ko có gì cả. Bình muội đi về phòng lấy đồ nhanh thôi, ko cần lo, ko lo” cô nghĩ vậy nhưng chân cô vân run lắm, chắc cô sắp khóc luôn rồi…. Một bàn tay trong đêm tối nắm lấy tay cô, ép cô vào tướng. giải sợ hãi nói nhỏ:
- Th…thái..thái tử….sao huynh lại…lại ở …đây….ta..ta..
- Xuỵt, ko cần phải nói gì cả. ta nhớ muội nên đến đây gặp mà thôi- Hắn đưa tay lên môi cô và nháy mắt nói.
- Xin..xin..xin huynh hãy ..tự trọng… Nam nữ thụ thụ bất thân… - giải sợ hãi nói.
- Không phải gì cũng sẽ có ngoại lệ sao..Đây chỉ ta và muội, ko cần lo – Hắn nói mặt hắn đã bắt đầu hiện những thứ ghê tởm trên mặt.
- Xin … xin huynh tránh xa ta ra… chúng ta chỉ mới có 10t thoi mà …. Huhu – giải khóc khóc cầu xin hắn tha cho.
Hắn ta từ từ chạm vào môi giải làm giải giật bắn mik. Cô lần này ko thoát được rồi, ai cứu cô với…
Ngưng.. một giọng nói cang lên. Không gian bỗng lặng yên, mọi thứ như dừng lại tất cả, chỉ có “ người đó” và…. Hắn Thái Tử cử động được.
- Thái tử, người có biết nam nữ thế nào không mà còn động chạm? Chỉ cần người dám động tay vào Tỷ ấy nữa, cánh tay ấy sẽ được treo trước cổng thành….. – giọng nói trong veo tự như hồ nước trong nhưng lạnh đến đáng sợ cất lên.
- Ngươi là ai, ra đây. Dám cản trở bổn vương, ngươi chết chắc cút ra đây – Cở thể hắn đang run lên, rất run nhưng hắn cố hét, tỏ ra mình không sao.
Một cơn gió nhanh như cắt đã lướt qua cánh tay Minh Tần, tạo cho hắn một vết xước dài ( khoảng 20 phân), khá xâu, làm những giọt máu đỏ tươi chảy xuống.
- Ngươi..ngươi muốn gϊếŧ chết người của hoàng gia. Muốn bị vào ngục giam đúng ko- hắn vẫn vậy hét gào lên.
- Hmm Có lẽ vậy. Ta đã muốn gϊếŧ cậu từ lâu rồi nhưng vì Tỷ ấy ko muốn ta đã không làm. Ngươi ko bt ơn Tỷ của ta mà còn muốn làm việc tồi tệ cho Tỷ ấy. Hay cẩn thận ta đó…… dần giọng nói ấy cũng biến mất. Hắn cũng bị đánh một cú đau ở gáy rồi ngất đi. Bóng tối bao trùm, Không gian lại chìm vào tĩnh lặng.
“ Tỷ à, người ko cần phải chịu khổ nữa đâu. Ngày đó sẽ đến nhanh thôi. Tỷ sẽ tìm được người yêu tỷ thật sự”
Hết chap 1.