Tại sao á? Vì mắt nhìn người và linh cảm của nàng luôn đúng!
Chị giáo Phương nhướn mày một chút nhìn Phương Anh không chút sức sống, trong dầu nàng có rất nhiều kịch bản diễn ra nhưng cuối cùng lại chính mình phủ định sạch, kéo cửa kính xe xuống, vén nhẹ mái tóc cất tiếng gọi học sinh quậy nhất lớp của nàng.
"Úi, chị giáo Phương?" Phương Anh giật mình thon thót nhìn người trong xe có chút thất thần. Chết tiệt, sao nhìn lâu cũng thấy cô ấy đẹp mà vô tình nhìn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy mỗi lần cũng thấy cô ấy đẹp là sao? Khí chất của người đẹp chính là đẹp như vậy sao?
Trọng tâm không phải Hà Nhất Phương đẹp, trọng tâm là Phương Anh đã chìm vào trong suy nghĩ đến mức nàng cất tiếng gọi mới trở về hiện thực, với một cảnh sát đặc biệt là cảnh sát nằm vùng đây là điều tối kị.
Cuối cùng sau vài câu chém gió với lý do củ chuối trời ơi đất hỡi của Phương Anh, chị giáo Phương cũng quyết định tha bổng cho cô không truy cứu nữa, còn hào phóng đưa cô về nhà.
Làm hàng xóm của giáo viên chủ nhiệm tính ra cũng không tồi đâu nha.
"Đợi cô một chút nhé Phương Anh" Hà Nhất Phương dừng xe trước một siêu thị nhỏ gần nhà, ở đây mặc dù hàng hoá ít đa dạng hơn siêu thị nàng hay đi nhưng để tiện cho những ngày như thế này vào đây cũng là sự lựa chọn hợp lý.
Bình thường Phương Anh sẽ lẽo đẽo theo nàng nhưng hôm nay vì đầu óc rối như tơ vò, quá nhiều thông tin làm cô nhức não nên cũng chẳng có tâm trạng mè nheo bánh bèo là mấy.
Phương Anh lôi quyển sổ nhỏ trong túi ra, bắt đầu ghi ghi chép chép liên kết các dữ liệu lại với nhau, sự thật có lẽ đã cách cô không còn xa.
Và vẫn như thường lệ, Thành IT luôn xuất hiện một cách bất thình lình đưa đến những tin tức nóng hổi bất ngờ như thế.
"Ya ya ya, cậu không lo bảo vệ an toàn Kiều Giao đi, rảnh rỗi gọi cho tôi vậy à? Cái thẳng này có phải muốn chị mày tức chết không?" Phương Anh vừa bắt máy đã bắt đầu bức xúc gào hét, nhưng những gì cô sắp nghe thấy sẽ lập tức đưa cô về trạng thái trầm mặc.
"Gì chứ? Nguyên ngày hôm nay chị có biết em phải vất vả khổ sở như thế nào không? Kẻ FA ngàn năm như em phải ăn cơm chó của hai người họ dãy. Dù hơi ngán nhưng hương vị cũng không tồi đâu nha bà chị." Thành IT nói xong câu cuối không quên cười gian trá bỉ ổi, mà hai người nào thì ai cũng biết là ai.