Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 28

Lâm Thế Dân gần 30 tuổi đầu thì cũng chỉ là một đứa trẻ to xác nông cạn, vẫn đang ngày ngày nổi loạn, muốn gây sự chú ý của bố mẹ, muốn được bố mẹ quan tâm mà thôi. Nhưng những hành động của anh ta sớm đã không còn là những trò đùa nghịch nông nổi nữa, anh ta ý thức được mức độ nghiêm trọng của bản thân nhưng anh ta lại kɧoáı ©ảʍ cái cảm giác được hành hạ người khác, được đánh đập, được thỏa mãn cơn khát tình của bản thân.

Lâm Thế Dân và Lâm Kiệt Anh nói vài câu chuyện phiếm nhạt nhẽo với nhau nhưng ánh mắt hắn ta vẫn dẫn trên người Phương Anh. Thấy cô nhìn mình còn nghĩ bản thân có sức hút khiến người khác yêu mến, chi vài phút đã lộ bản chất thật, bàn tay không yên phận chạm vào dùi cô gái xinh đẹp em trai mình dẫn tới.

Hắn ta mơn chớn thấy Phương Anh không phản ứng, chỉ vài giây sau dã lớn mật tiếp tục muốn động chạm, gương mặt vẫn tươi cười với cậu em nhưng trong đầu sớm đã bị bủa vây bởi những suy nghĩ đen tối.

Phương Anh nháy mắt cười với Lâm Thế Dân như mở đường mở lối cho hẳn thích làm gì thì làm chẳng hề bận tâm, làm hắn ta mừng thầm trong lòng hấp tấp muốn tiếp tục hành vi sàm sỡ, còn tiếc hận Phương Anh không mặc váy ngắn để mình thỏa chí tung hành. Nhưng cuộc đời thường không có miếng bánh nào dễ dàng như thế, Lâm Thế Dân còn chưa chạm vào đùi Phương Anh lần nữa đã bị cô bắt lấy cổ tay, trong nửa giây hoàn toàn không chẽ, ấn chặt vào sofa khiến chính kẻ trong cuộc là Lâm Thế Dân bất ngờ đến trợn tròn mắt, Lâm Kiệt Anh cũng chỉ há hốc miệng nhìn tình cảnh trước mặt.

Phương Anh một tay bắt lấy cổ tay hắn ta bẻ ngược ra sau, tay còn lại bóp cổ hắn ta ghì chặt xuống ghế sofa không cho đối phương có cơ hội nhục nhích, cánh tay còn lại dư thừa của Lâm Thế Dân chỉ có thể giữ lấy cánh tay đang bóp chặt cổ mình, mặt mũi đỏ bừng hoảng hốt. Lâm Thế Dân rất nỗ lực muốn kêu cứu, muốn xin Phương Anh tha thứ nhưng ảnh

mắt căm phẫn của Phương Anh khiến hắn lắp bắp không nói thành lời, sự chèn ép dưới cổ khiến hắn ta hô hấp bắt đầu khó khăn, từ phần cổ đến mặt đỏ bừng biến sắc.

"Kẻ thao túng là ai?" Phương Anh gần như không có kiên nhẫn với Lâm Thế Dân, có thể là cảm xúc của cô lúc này không cho phép cô có thời gian cùng hắn dàm đạo chuyện thế sự như với Lâm Kiệt Anh. Bởi vì hẳn ta đã là một người trưởng thành có học thức thậm chí là hiểu biết pháp luật chứ không phải một cậu nhóc 17 tuổi như Lâm Kiệt Anh nữa.

Độ tuổi không phải là cái cớ để ta bám víu vào mà phạm lỗi, nhưng với những người trưởng thành thì trách nhiệm lại càng phải lớn lao hơn, và lúc Phương Anh nhìn thấy bàn tay dơ bần kia chạm vào người mình thì tên này với cô sớm đã là kẻ cặn bã bẩn thỉu rồi.