Phương Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông độ tuổi gần 30 tiến gần về phía mình, cô giờ có thể khẳng định Lâm Thế Dân chính là kẻ trong video làm nhục Kiều Giao. Nhưng dáng tiếc vì không nhìn thấy rõ mặt hẳn trong video đó nên hoàn toàn không thể dựa vào cảm quan cá nhân để làm bằng chứng buộc tội hẳn.
Kẻ dáng sợ nhất là kẻ biết luật pháp, lợi dụng luật pháp để phạm pháp.
"Mới ngủ được mấy tiếng, sáng anh mới về dãy chứ. Sao nào, cậu em đưa bạn gái đến giới thiệu anh à?" Lâm Thế Dân vừa nói vừa dùng ảnh mắt dâʍ ɖu͙© nhìn về phía Phương Anh, hắn ta nhếch mép cười đánh giá cô từ đầu đến cuối, chẳng nề hà gì cầm lấy ly nước trên bàn của Phương Anh một hơi uống cạn.
Lâm Kiệt Anh đúng là cậu nhóc mới lớn, vội vàng đỏ mặt xua tay bắt đầu giải thích, còn không quên liếc nhìn phản ứng của đại tỷ Phương Anh xem chị ấy có tức giận hay không. Nhưng Phương Anh nãy giờ đều nhìn về phía Lâm Thế Dân, ánh mắt một li cũng không rời khỏi người hắn ta.
Lâm Thế Dân, 29 tuổi, con trai lớn của ông vua bất động sạn Lâm Văn Việt, mẹ cũng là một luật sư có tiếng trong giới. Lâm Thế Dân 29 tuổi không nghề nghiệp, tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh như mong ước của cha mẹ, thành tích học tập cũng rất tốt, hồi thanh thiếu niên chắc chắn là hình ảnh con nhà người ta nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta không lựa chọn theo con đường bố mẹ dã vạch ra mà chính thức trở thành một tên ăn chơi nhẫn mặt trong các quán bar vũ trường, hoàn toàn rũ bỏ hình ảnh con ngoan trò giỏi trước kia làm bố mẹ cậu ta cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu từ bỏ việc đặt hy vọng vào anh ta.
Lâm Thế Dân như một con robot được lập trình sẵn không ước mơ, không hoài bão và cũng chẳng có tham vọng, nhưng sau khi bước vào độ tuổi 22, anh ta như trở thành một con người khác với tư tưởng nổi loạn, quá khích và bất cần đời. Anh ta đổ tất cả tội lỗi lên đầu bố mẹ mình về việc bản thân trở nên như ngày hôm nay, vì họ ép anh ta trở nên như vậy.
Lựa chọn trở thành một người như nào hoàn toàn dựa vào bản thân mỗi người quyết định. Đổ lỗi cho người khác, cho hoàn cảnh là những thứ ngu xuẩn nhất mà những kẻ hèn nhát đang chật vật tìm cách trốn chạy mà thôi. Và Lâm Thế Dân chính là một kẻ như thế.
Việc anh ta phải chịu áp lực những năm tháng tuổi thơ là điều có thể cảm thông, nhưng việc anh ta lấy cái đó làm cái cớ để trở thành một kẻ đốn mạt như vậy thì chẳng ai có thể chấp nhận nổi nữa. Dù đó là đạo đức xã hội hay pháp luật đi chăng nữa.