Cưỡi Ngựa Đôi

Quyển 1: Ái Nương - Chương 2: Tên đã trên dây

Chu Trúc Thần vội vàng mở mắt, đẩy người trên người ra, vẻ mặt khó tin nhìn mọi thứ trước mặt.

“Ái Liên... con..." Trong bóng tối, đương nhiên Chu Trúc Thần vẫn nhận ra đó là nữ nhi của mình. Hắn nhất thời ngơ ngác, đầu óc vốn đã nhức nhối vì rượu giờ lại càng nhức nhối hơn.

Nhưng Ái Liên không nói một lời, nàng nghiêng cơ thể thanh tú của mình về phía Chu Trúc Thần, vòng cánh tay ngọc qua cổ hắn, dùng cái miệng nhỏ nhắn trực tiếp hôn lên môi trên của hắn.

"Ái Liên... con đang làm gì vậy... dừng lại..." Cơ thể hắn đã phản ứng lại, bây giờ nó còn to hơn nữa, nhưng Chu Trúc Thần vẫn dùng lực đẩy Ái Liên ra một lần nữa.

Trong bóng tối này, hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy cơ thể trần trụi của Ái Liên, bộ ngực căng tròn, vòng eo thon gọn và mềm mại cũng như làn da mỏng manh trắng trẻo dưới ánh trăng.

Còn Ái Liên, người bị hắn đẩy ra một cách tàn nhẫn, lại xấu hổ đến mức hoàn toàn choáng váng trong giây lát và bắt đầu khóc nức nở.

"Nữ nhi xin lỗi...Phụ thân...Ái Liên không...không...có trái tim...mâu thuẫn...cha...làm ơn...làm ơn...đừng. ..đuổi Ái Liên đi...van xin cha... bất cứ điều gì... có thể... đều... làm..." Ái Liên ngày càng kích động hơn khi nói. Sau khi nói điều này, nàng đã khóc rồi nhào vào vòng tay của Chu Trúc Thần, vòng cánh tay mảnh khảnh của mình vòng qua vai hắn và ôm lấy hắn

“Nữ nhi ngốc nghếch... Làm sao phụ thân có thể trách... Con đừng như vậy... Tại sao cha lại đuổi con đi... Dù sao con cũng sắp thành hôn... Làm sao có thể... Làm sao mà? Có lẽ nào…” Chu Trúc Thần muốn ôm nàng an ủi, nhưng hắn không dám, đồng thời bối rối không biết phải giải thích thế nào với Ái Liên.

"Phụ than... Cha có thích Ái Liên không?" Ái Liên ngẩng đầu lên hỏi Chu Trúc Thần.

"Đương nhiên... đương nhiên là ta thích." Thiếu nữ đôi môi thanh tú gần như vậy, Chu Trúc Thần cố gắng không nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Ái Liên, đây là nữ nhi của hắn, hắn sao có thể không thích?

"Vậy... ôm Ái Liên một cái đi..." Khi Chu Trúc Thần nói rằng hắn thích nàng, Ái Liên vừa khóc vừa cười rồi chồm tới hôn hắn lần nữa.

Nhưng lần này phản ứng của Chu Trúc Thần bình tĩnh hơn nhiều, hắn hơi lùi lại, dùng tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên.

"Ta là phụ thân của con..."

Nhưng Ái Liên cũng không lùi bước, nhân lúc đó vùi mặt vào vai Chu Trúc Thần, áp ngực vào ngực Chu Trúc Thần, dùng giọng trầm nhưng dịu dàng nói: “Từ khi còn nhỏ. .. người Ái Liên yêu nhất là phụ thân...Người quan trọng nhất với Ái Liên cũng là phụ thân... Trong trái tim Ái Liên không có ai khác... và sẽ không có ai khác trong tương lai..."

Nói xong, đôi tay mảnh khảnh của Ái Liên chạm vào miếng thịt giữa hai chân Chu Trúc Thần, nàng áp toàn bộ cơ thể mình vào cơ thể hắn và hôn lên cổ hắn với đầu hơi nghiêng sang một bên.

Chu Trúc Thần vô cùng kinh ngạc, tính cách của Ái Liên thực sự khác với Thanh Nhi, Thanh Nhi sẽ không trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình với hắn như Ái Liên đã làm, vì vậy, trong lòng Chu Trúc Thần không ngừng rối loạn, thậm chí trong khoảnh khắc hắn còn quên đẩy Ái Liên ra.

Hơn nữa hắn đã nhiều năm không chạm vào người nữ nhân khác, cùng với rượu trong cơ thể, phản ứng của cơ thể hắn từ lâu đã mạnh hơn bình thường, lý trí cũng yếu đi rất nhiều. Đối mặt với thân hình tươi trẻ xinh đẹp của nữ nhi, thất bại sớm hay muộn là điều khó tránh khỏi.

Và Ái Liên hôn dọc theo cơ thể hắn, đến tận bụng hắn, bắt đầu tấn công phần dưới của hắn, nàng dùng đôi bàn tay mềm mại của mình đỡ lấy ©ôи ŧɧịt̠ vốn đã cứng ngắc của hắn, chiếc lưỡi nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng liếʍ vào qυყ đầυ.

"Ừm... a..." Chu Trúc Thần nhịn không được ngẩng đầu lên, sung sướиɠ rêи ɾỉ.

Ái Liên sợ bị Chu Trúc Thần đẩy ra lần nữa nên không thèm xấu hổ, dùng kỹ thuật non nớt của mình liếʍ thật mạnh dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, hy vọng khơi dậy ham muốn của Chu Trúc Thần.

Chu Trúc Thần trải qua hạn hán đã lâu, vốn là muốn phản kháng, nhưng theo phản ứng bản năng của nam nhân, hắn căn bản không thể che giấu, ©ôи ŧɧịt̠ nhanh chóng phồng lên và cứng lại dưới bàn tay nhỏ bé và đôi môi củ thiếu nữ.

"Ái Liên...đợi...đợi đã...con...để sau...ah..." Trước khi Chu Trúc Thần kịp nói xong, Ái Liên đã mở miệng và mυ'ŧ lấy qυყ đầυ của hắn.

Nhưng tâm trạng ngượng ngùng cuối cùng khiến Ái Liên không dám lại nếm thử lần nữ, Chu Trúc Thần hoàn toàn bị nụ hôn nông cạn này mê hoặc, hắn dùng tay đỡ lưng, ngẩng đầu lên không ngừng thở hổn hển.

Và Ái Liên cảm thấy cha mình đang dần trầm luân nên nàng đứng dậy và trèo lên người Chu Trúc Thần một lần nữa.

"Phụ thân... Con không biết sau này sẽ ra sao..." Ái Liên ngượng ngùng ôm lấy vai Chu Trúc Thần, thở hổn hển.

Chu Trúc Thần không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng hắn cũng đoán được nữ nhi mình có thể đã lén nhìn trộm một số sách cấm trong bộ sưu tập của hắn, nhưng hắn chỉ biết một chút về nó, nữ nhi thiếu kinh nghiệm không biết phải làm gì tiếp theo, còn hắn thì có thể làm gì? ?

Mũi tên đã ở trên dây rồi, có thể không bắn được sao?