Tên Truyện : Ái Nương
Tác giả: Trà Trà
Văn Án: Vợ của Chu Trúc Thần sớm qua đời, hắn một mình nuôi con gái tên Ái Liên. Khi con gái đủ lớn, hắn định gả nàng đi, nhưng nàng lại chỉ muốn ở cùng hắn tới cuối đời.
Thể loại: Chacon, cấm kỵ, trâu già gặm cỏ non, ngọt sủng
Edit: Do truyện sắc không được duyệt đăng truyện. Nên mình sẽ update các truyện sắc mình ưng ở đây nhé ạ. Thể loại chủ yếu sẽ là incest, cấm kỵ ....
__________________
Trong thư phòng, một người nam nhân trung niên với vẻ ngoài tuấn tú, khí chất tao nhã đang ngồi sau áng thư, nhấp ngụm rượu sake và nhìn bức tranh trên tường.
Người nam nhân này là một tiên sinh dạy học trong làng, tên là Chu Trúc Thần, còn nữ nhân răng trắng, mắt sáng trong tranh chính là thê tử của hắn ta, người đã chết trẻ.
Chu Trúc Thần say mê nhìn nữ nhân trong tranh, trong đầu hắn hiện lên những cảnh tượng ngọt ngào của hai vợ chồng lúc mới cưới.
Mười lăm năm đã trôi qua, Thanh Nhi đã đầu thai thành người chưa? Hắn phải đi đâu để tìm người đây?
Chu Trúc Thần thở dài nhấp một ngụm rượu, nói với những mỹ nhân trong tranh: “Thanh Nhi, ta cùng Ái Liên sống rất tốt. Ái Nhi đã đến tuổi cập kê. Ta giúp nữ nhi tìm một tấm chồng. Chờ nữ nhi thành thân xong ta sẽ không còn gì phải lo lắng nữa, cho nên...ta cũng... ta có thể rời đi cùng nàng bất cứ lúc nào..."
Chu Trúc Thần nói xong, cúi đầu uống thêm một ngụm rượu, nhưng khi ngẩng đầu lên, hắn lại nghĩ đến nữ nhi mình là Ái Liên, cô bé sáng sớm đã bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho hắn, và cảm giác đau lòng lại nổi lên.
"Ồ, Ái Liên thực sự càng ngày càng giống mẫu thân nàng..." Khi Chu Trúc Thần đang tự nghĩ, Ai Liên quay lại và nhìn thấy phụ thân nàng đang nhìn nàng si ngốc, nàng cảm thấy trong lòng có điều gì đó, nhẹ nhàng nói: "Phụ thân. ..Đưa cho con cái đĩa đó…bánh này đã nướng xong rồi…” Nói xong, má nàng hơi ửng đỏ, cúi đầu tiếp tục lật bánh trong chảo.
Chu Trúc Thần gật đầu, đi đến tủ lấy một cái đĩa, đặt nó bên cạnh Ái Liên, sau đó lùi lại vài bước, cách xa nàng hơn.
Trước đây, hắn và Ái Liên không như vậy.
Mẫu thân của Ái Liên thời điểm sinh Ái Liên vì khó sinh mà chết, vì vậy Ái Liên sinh ra không có mẫu thân, Chu Trúc Thần dù rất đau buồn nhưng hắn vẫn đủ mạnh mẽ để sống sót qua khoảng thời gian u ám mất đi người mình yêu vì lợi ích của nữ nhi của hắn, hắn không tái giá nữa mà ở vậy nuôi Ái Liên vừa là phụ thân vừa là mẫu thân, dạy nàng đọc và viết, cùng nàng chơi đùa ngoài đồng và trong rừng, và kể chuyện cho nàng nghe vào ban đêm để dỗ nàng ngủ.
Nhưng bắt đầu từ vài năm trước, Chu Trúc Thần dần dần không còn nói chuyện với Ái Liên về mọi chuyện, thậm chí hắn còn bắt đầu tránh thân cận với nàng,
Không phải Chu Trúc Thần không yêu thương nàng, kỳ thật hắn và Ái Liên đã sống với nhau nhiều năm như vậy, nói hai người phụ thuộc lẫn nhau cũng không quá lời, hắn có thể cống hiến tất cả vì hạnh phúc của nữ nhi yêu quý, đều đó hoàn toàn chắc chắn. Vấn đề là Ái Liên rất giống Thanh Nhi, thậm chí còn xinh đẹp hơn Thanh Nhi, Chu Trúc Thần vẫn có chút sợ hãi khi đối mặt một mình với nàng, Ái Liên có lẽ đoán được phụ thân nàng đang nghĩ gì, nhưng nàng không biết phải đối mặt như thế nào kiểu xa lánh này nên cả ngày thoạt nhìn đều buồn bực không vui
Chu Trúc Thần không muốn nữ nhi của mình không vui, hắn hy vọng Ái Liên có thể tìm được một phu quân nhi ý càng sớm càng tốt, chỉ khi đó hắn mới có người chăm sóc Ái Liên thay mình, để hắn có thể yên tâm buông tay.
Vì vậy vừa nhìn Ái Liên đặt bánh lên đĩa, hắn vừa nói: "Ái Liên trong số đồ đệ của phụ thân, ta nghĩ tiểu tử nhà Lý giá khong tệ lắm..."
"Không...Phụ thân...con không thích hắn..."
"Vậy... Vân ca nhà họ Vương..."
"Phụ thân... Con không muốn nói những chuyện này với người bây giờ..." Nói xong, đôi mắt Ái Liên đột nhiên đỏ lên, liếc nhìn Chu Trúc Thần và cắn môi: "Sao phụ thân lại gấp gáp đem nữ nhi gả ra ngoài vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của Ái Liên, Chu Trúc Thần cảm thấy có chút áy náy: "Ái Liên... Dựng vợ gả chồng là chuyện đương nhiên... Đó là chuyện thường tình của con người...Phụ thân cũng muốn con có một mái ấm tốt..."
“Không đúng… Con nghĩ là vì phụ thân không muốn gặp con… vì phụ thân nhìn thấy con sẽ nghĩ đến mẫu thân…”
"Vớ vẩn!" Chu Trúc Thần vô thức hét lên sau khi nghe được điều gì đó trọng tâm.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên trong đời Chu Trúc Thần mắng nữ nhi, mắng xong hắn lại hối hận.
Và Ái Liên thốt lên một tiếng "Chà" ủy khuất và chạy về khuê phòng khóc mà không thèm ăn.
Cứ như vậy suốt một ngày đêm hai cha con không nói chuyện nữa.
"Ai..." Chu Trúc Thần lắc đầu, cầm ly rượu lên rót nửa ly rượu còn lại vào cổ họng, chậm rãi bước ra khỏi thư phòng, đi đến trước cửa phòng nữ nhi của mình.
Hắn giơ tay lên định gõ cửa, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng lại bỏ cuộc, quay người đi về phòng, có lẽ là quá nhớ thương, cũng có thể là do say rượu. Chu Trúc Thần đi ngủ rất sớm, ngủ rất sâu.
Nửa đêm, hắn cảm thấy cơ thể có chút áp lực, nhưng hắn chưa tỉnh dậy vì vẫn còn say. Hắn mơ hồ cảm nhận được một cảm giác đọng lại rất quen thuộc, tự nhiên nói: "Thanh Nhi... Thanh Nhi..."
Sau đó hắn làm những động tác như thường lệ, tay phải nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon gọn của Thanh Nhi, tay trái chạm vào cặp mông tròn trịa của nàng.
"Ừm..." Người trên người hắn phát ra một tiếng rên khe khẽ vì sự đυ.ng chạm của hắn.
Chu Trúc Thần dùng đôi tay to nắm lấy cái mông mềm mại, ©ôи ŧɧịt̠ dưới người cũng cương cứng, nhưng đột nhiên hắn chợt nhớ ra một điều, Thanh Nhi của hắn đã sớm không còn, vậy người đang nằm trên người hắn bây giờ là ai?