Khi Anh Gặp Em

Chương 86

Điều đáng buồn chính là dù trong lòng giận dữ đến cực điểm, thậm chí muốn cãi nhau với cô nhưng động tác trong tay Tiêu Trí Viễn vẫn không hề ngừng lại, anh bỏ hết công việc, cầm lấy chìa khóa xe, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Gần đây, đường cao tốc đi từ Văn Thành đến Ôn Đường đã được thông suốt, chỉ mất hơn hai tiếng, Tiêu Trí Viễn đã tới làng du lịch ở ngoại thành Ôn Đường. Nơi này là công trình hạng nhất thuộc sự đầu tư trực tiếp của chính phủ. Khi đó, chính phủ đã mời kiến trúc sư nổi tiếng thế giới đến thiết kế toàn bộ, xung quanh làng du lịch là vườn chè, nhà hầm cổ, phong cảnh đúng là đẹp như trong tranh.

Anh lái chiếc xe nhãn hiệu này cũng không được ưu tiên, hiện nay tất cả mọi nơi đều hòa vào xu thế toàn cầu hóa, nhưng vì tiêu chuẩn của anh quá cao, nên anh kiên trì phải đi tìm những nhà trọ sạch sẽ, xa xỉ. Toàn thôn có khoảng 78 căn nhà trọ, nhưng đều đã có người ở hết rồi, muốn có phòng trọ phải đặt trước ít nhất là nửa tháng.

Nơi Tiêu Trí Viễn ở chính là nhà họ Vân, căn nhà tường trắng ngói đen chỉ có hai phòng. Trong tiết trời u ám tối tăm của ngày thu đông, có thể nhìn thấy khói xanh lờ mờ ở phía xa xa, chính nó đã làm cho không khí có vẻ ấm áp lên một chút. Bức tường cao bằng nửa người được xây từ gạch nên thời tiết này còn mọc rêu xanh, cánh cửa gỗ sắp hỏng chỉ được khép hờ, người quản lý chào anh niềm nở.

Anh vội vàng đi về một nơi vắng vẻ: “Người đến chưa?”

“Phương tiên sinh không có ở đây, nhưng…”

Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa trong sân.

Âm lượng tuy không lớn nhưng lại khiến bước chân Tiêu Trí Viễn khựng lại, sắc mặt thay đổi.

Người quản lý rất thức thời lánh đi.

“Ơ kìa! Mẹ ơi, có người!” Đứa trẻ hiếu kỳ, hơi rướn người lên quan sát xung quanh.

Tang Tử Quan vẫn chưa kịp phản ứng thì bạn nhỏ Tiêu Tuyển Cẩn còn chưa kịp đi giày đã xông ra ngoài.

Trong nhà được trải thảm ấm áp, nhưng ra khỏi cửa thì nền lại được lát bằng terrazzo, dưới nền vẫn còn hơi sương sớm lạnh lẽo chưa khô hẳn. Cô bé cũng chẳng quan tâm, đi chân trần lao tới trước mặt Tiêu Trí Viễn.

(Gạch Terrazzo là sản phẩm gạch không nung, dùng để lát vỉa hè, sân vườn.)

Tóc đã ngắn đi, dường như vẫn còn hơi gầy nhưng sự lanh lợi trong đôi mắt khá rõ ràng, tiếng “papa” kia nghẹn lại trong cổ họng, con bé đến gần sát anh thì lùi lại vài bước, không chịu mở miệng.

Tiêu Trí Viễn ngồi xổm xuống nhìn con gái, vươn hai tay ra “Lạc Lạc”

Lạc Lạc lại lùi về sau thêm vài bước nữa, không tự nhiên xoay lưng lại: “Papa không cần con nữa!”

Tiêu Trí Viễn im lặng hồi lâu rồi hơi cụp mắt lại, xoay con gái lại đối diện với mình, giờ khắc này anh chỉ cảm thấy không biết nên nói gì.

Con bé thấy mẹ đang dựa lưng vào cửa bèn tiến về phía trước hai bước, sau đó dừng lại, nhìn chằm chằm vào cha mình vẫn đang ngồi xổm dưới đất với vẻ mặt rầu rĩ, bĩu môi: “Mặt đất lạnh quá đi!”

Tiêu Trí Viễn đứng lên, trên mặt là nụ cười tươi tắn, dịu dàng khom người xuống, nịnh con gái: “Để papa bế con nhé?”

Cô bé gật đầu thật mạnh, đồng ý để papa bế mình. Anh vội vàng bế con bé đi vào trong nhà, lướt qua Tang Tử Quan, mắt không hề nhìn cô.

“Sao anh biết chúng tôi ở đây?” Tang Tử Quan cảm thấy rất ngạc nhiên.

Anh vẫn không hề quay đầu lại mà chỉ ôm con gái thật chặt, giọng điệu lạnh đến cực điểm: “Không cho em kết hôn với Phương Gia Lăng!”

Tang Tử Quan đứng tại chỗ, dở khóc dở cười, cô thấy Tiêu Trí Viễn đặt con gái lên giường, cầm khăn lau chân cho nó, không thể không hỏi: “Anh nói gì?”

Tiêu Trí Viễn thuận tay cởϊ áσ khoác ra, bên trong anh mặc một chiếc sơmi trắng khá đơn giản, đường cong cơ thể hiện ra. Cho đến khi sắp xếp mọi thứ cho Lạc Lạc xong xuôi anh mới quay lại, vẻ mặt trầm ngâm: “Tang Tử Quan, dù lần này là em giận dỗi anh nhưng cũng không nên kích động mà đồng ý lấy Phương Gia Lăng. Người như anh ta… Dù lần này có từ bỏ hôn lễ với Tô gia nhưng vì lập lại giang sơn, sớm muộn gì anh ta cũng kết hôn với người phụ nữ khác…”

Anh đúng là không lạ gì chuyện môn đăng hộ đối, nhưng anh cũng là người thay đổi bạn gái liên tục cơ mà, vì thế, anh không có tư cách chê Phương Gia Lăng không trong sạch! Tang Tử Quan cười lạnh: “Anh có tư cách gì mà trách anh ta? Hay là bởi vì anh ta có khả năng chọn được một cô vợ môn đăng hộ đối, còn anh thì không có hôn nhân làm hậu thuẫn? Tiêu Trí Viễn, tôi cảm thấy anh cũng chẳng cao quý hơn anh ta là bao đâu!”

“Tử Quan, em đừng kích động. Anh biết em nghĩ anh là đồ hạ lưu, vô liêm sỉ… nhưng anh chọn Trác Sam làm bạn gái… vì lúc ấy mấy ông chú trong hội đồng quản trị cứ muốn anh phải liên hôn với Tô gia, quá phiền phức…” Anh cười bất đắc dĩ, ngữ khí nhẹ nhàng, “Không phải em vẫn luôn không hiểu tại sao anh phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt Phương Gia Lăng sao? Nếu anh không làm vậy, anh ta sẽ không bị ép phải kết hôn với con gái Tô gia… chỉ khi anh ta lấy nhị tiểu thư ghê gớm của Tô gia kia thì Lạc Lạc mới có khả năng bị trả về. Bởi vì Tô gia không thể để cho con gái mình đi làm mẹ kế của người khác.”

Cho nên anh phải bay đi tìm Phương Gia Lăng, như có như không nói ra lối thoát này. Phương Gia Lăng mặc dù không nói năng gì nhưng anh biết anh ta đã động lòng, nhưng quay đi quay lại, anh trăm ngàn lần không thể ngờ rằng Phương Gia Lăng tình nguyện từ bỏ cơ hội tốt như vậy, mà lại muốn kết hôn với Tang Tử Quan.

Biểu cảm trên mặt Tiêu Trí Viễn đang dần thay đổi, dường như để cố lấp liếʍ vẻ thấp thỏm trong lòng.

Tang Tử Quan đã đem tất cả biểu cảm của anh thu vào đáy mắt, một lát sau, cô nói: “Đi ra ngoài nói chuyện!”

Tiêu Trí Viễn hơi yên tâm, đi theo Tang Tử Quan đến đình nghỉ, đình nghỉ này được kết cấu từ gỗ thân cây, người ta đã chuẩn bị một ấm trà nhài nóng hổi và hai chiếc chén ngọc đặt ngay ngắn trên bàn, nổi bật là đường nét chạm trổ trang trí của chân bàn, phong cách cổ kính mà thuần phác.

“Rốt cuộc em nghĩ thế nào?” Rõ ràng tiết trời hơi lành lạnh nhưng Tiêu Trí Viễn lại cảm thấy nóng ran, thậm chí bàn tay không kiềm chế được mà tháo một cúc trên cổ áo ra, nhưng vẻ mặt Tang Tử Quan trước mặt vẫn khiến anh không thể hiểu được.

Dòng khói bốc lên từ chén trà nhỏ lượn lờ quanh chóp mũi, Tang Tử Quan nhướn mày: “Tôi biết chuyện Phương Gia Lăng sắp đính hôn, nhưng tôi không hiểu, anh muốn đến đây cần gì phải tìm một cái cớ tồi tệ như vậy?”

Một cơn giận bắt đầu hừng hực cháy trong l*иg ngực, cô càng bình tĩnh anh lại càng táo bạo, dùng tay lôi tấm thiệp cưới đó ra, hỏi rõ ràng từng chữ: “Vậy đây là cái gì?”

Tang Tử Quan mở ra xem, cười nhạt: “Là trò đùa của ai đó, thế mà anh cũng tin sao?”

Cô nhướn mắt với vẻ khó tin, ánh mắt ấy rơi trên người Tiêu Trí Viễn, hiếm khi thấy được khuôn mặt hết đỏ lại trắng của anh lúc này, cuối cùng anh đã lấy lại được vẻ trấn tĩnh vốn có, ánh mắt trầm hẳn xuống: “Là anh ta trêu anh thôi sao?”

“Ân oán giữa các anh tôi không hiểu lắm. Tóm lại Lạc Lạc trở về bên tôi là tôi đã rất thỏa mãn rồi.” Đầu ngón tay Tang Tử Quan khẽ đặt lên thành chén trà: “Cảm ơn!”

Tiêu Trí Viễn chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười, đối diện với cô vợ cũ ung dung bình thản, lạnh lùng mà không hề giận dỗi trước mặt, anh ngừng lại một lát mới đờ đẫn nói: “Có gì mà phải cảm ơn, lúc đầu khi đưa nó cho nhà bên đó, anh đã nghĩ đến sẽ phải lấy nó lại bằng được. Hơn nữa, nó họ Tiêu, là con gái anh!”

Tang Tử Quan lại nhìn anh lần nữa.

Tiêu Trí Viễn ý thức được điều gì đó nên vội vàng giải thích :”Anh không phải muốn tranh quyền nuôi dưỡng với em đâu.”

“Vậy được rồi.” Tang Tử Quan thở phào, lại nghiêm nghị nói: “Nếu anh muốn, tôi vẫn sẵn sàng tranh giành với anh.”

Đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, dường như muốn nói gì đó, song lại thôi.

“Bây giờ tôi vẫn còn một điều chưa hiểu, vì sao… phải giấu tôi bốn năm?”