“Anh không đi tìm chị ấy?” Tang Tử Quan nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng, giọng nói run rẩy.
“Sau đó cô ấy gặp phải tai nạn xe, bên phía bệnh viện nói là cả mẹ và con đã chết… Không phải tôi không nghi ngờ nhưng thực sự Tiêu Trí Viễn che giấu quá tốt. Tất cả những giấy tờ chứng minh đều lo liệu hoàn hảo đến không thể chê được… Còn trong tiềm thức tôi cũng không muốn nhớ đến chị cô nữa… Cho nên, đến tận mấy tháng trước… khi tôi sắp thắng Tiêu Trí Viễn trong vụ thu mua Quảng Xương thì anh ta lại gọi điện cho tôi. Anh ta nói đứa con gái mà anh ta nuôi bốn năm nay chính là con của tôi và Hạ Tử Mạn… Anh ta nói, anh ta có thể trả Lạc Lạc lại cho tôi, điều kiện là để Thượng Duy được vào vòng trong.”
“Vì sao… anh ta không nói trước với anh?”
“Anh ta cũng có tính toán của mình chứ. Đổi lại là tôi, nếu chưa đến giây phút cuối cùng tôi cũng sẽ không tung con át chủ bài ra… Hơn nữa, quan hệ của tôi và Tử Mạn luôn được che giấu rất kỹ, ngay cả Tiêu Trí Viễn cũng nghĩ rằng, thời gian đó đối tượng mà Tử Mạn vẫn thường liên hệ là chú ba của tôi.
Thực ra với tính cách của tôi, tôi nhất định sẽ cự tuyệt đề nghị của anh ta. Vì Quảng Xương đã sắp tới tay, tôi không có lý do gì để từ bỏ nó cả… Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đồng ý đón Lạc Lạc về.” Anh nhắm mắt lại, thở dài “Có lẽ là vì… những năm nay, tôi thật sự… rất nhớ chị cô…”
Anh cười tự giễu, không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, anh còn có thể nói gì đây? Ban đầu người không biết hổ thẹn mà lợi dụng Tử Mạn là anh, người biết rõ đứa con trong bụng cô ấy là của mình nhưng không thèm quan tâm cũng chính là anh… Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, vụ tai nạn giao thông ấy lại tới đột ngột như thế, dù hối hận đến mức không nói thành lời nhưng tất cả cũng đã muộn mất rồi.
Tang Tử Quan dựa lưng vào thành sofa, nhắm mắt lại. Bây giờ cô đã biết hoàn toàn mọi chuyện, tiền căn hậu quả nhưng vì sao… cô lại thấy muốn khóc đến thế?
Thì ra, trên đời này, tất cả mọi người đều tỉnh táo, chỉ duy nhất cô là kẻ ngu ngốc.
Ngay từ đầu, Tiêu Trí Viễn và chị cô đều đã biết quan hệ giữa cô và đối phương, nhưng họ lại không hẹn mà cùng gạt cô…. Chỉ có cô như kẻ ngu ngốc, lo cho người này rồi lại lo cho người kia, thực ra… chính cô mới là công cụ của họ…
Suy cho cùng, tình thân và lòng tin của cô cũng chỉ rẻ mạt đến thế thôi…
Cô chỉ là công cụ để họ có được một bản hợp đồng mà thôi.
Haha, mẹ Trương nói đúng thật, cô hiền quá hóa ngốc.
“Từ lúc Lạc Lạc đến ở chỗ tôi, tâm trạng nó vẫn luôn không tốt, tôi mất một tháng mới có thể đến gần nó, đương nhiên tôi không dám nói với nó rằng tôi mới là cha ruột.” Phương Gia Lăng nhắc đến con gái, khóe môi chợt thấp thoáng nụ cười đầy dịu dàng. “Cảm ơn hai người đã nuôi được con bé thành một đứa trẻ thông minh, đáng yêu như vậy.”
Tang Tử Quan nghe thế chỉ biết cười khổ. Có ích gì đâu… Lạc Lạc vẫn không thể sống cùng cô…
“Tử Quan, còn một việc nữa, tôi muốn phiền cô giúp đỡ.”
Tang Tử Quan cảnh giác.
“Đúng là không phải chuyện tốt gì, đúng là rất vô trách nhiệm nhưng tôi vẫn phải nói…” Phương Gia Lăng cười khổ, “Tháng sau tôi sẽ đính hôn, nhưng đối phương không chấp nhận tôi có con riêng…”
Tang Tử Quan đứng bật dậy, nhấc tách cà phê trên bàn, hắt thẳng lên mặt Phương Gia Lăng…
Cô thậm chí còn không biết nên nói gì, hít một hơi thật sâu mới nói: “Ly nước này tôi hắt thay chị gái tôi.”
Phương Gia Lăng không hề lau nước đi mà chỉ tháo mắt kính xuống, bình tĩnh trả lời: “Phải, nên làm vậy.”
Tang Tử Quan nặng nề ngồi xuống, trong ngữ khí đã không còn bất cứ tình cảm nào: “Anh là muốn giao Lạc Lạc cho tôi ư?”
Anh bình tĩnh nhìn cô một lúc thật lâu rồi gật đầu.
Tang Tử Quan nhìn người đàn ông trước mặt này, bỗng nhiên khó có thể hiểu được chính mình với anh là hận thù hay là cảm kích, chỉ hít một hơi thật sâu, nhận lời: “Tôi sẽ cố gắng chăm sóc Lạc Lạc thật tốt. Lạc Lạc… chính là con gái ruột của tôi.”
Những mảnh bụi nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung, bay lượn, cho tới khi lắng đọng.
“Vị hôn thê của anh… Anh yêu cô ấy không?”
Anh không hề thở dài, chỉ là trong giọng nói có một loại hư không đến gần như trống rỗng “Cô biết tình cảnh hiện nay của Quang Khoa mà, tôi cần có trợ lực. Còn cô ấy… xuất thân từ danh môn…”
Tang Tử Quan khẽ mím môi, “Tôi hiểu. Thực ra anh không yêu bất cứ ai cả, thứ anh yêu chính là dã tâm của riêng anh.”
Phương Gia Lăng không phủ nhận, ánh mắt rõ ràng là đang nhìn cô nhưng lại phảng phất như đang nhìn cô gái mà anh đã từng rất yêu thương trước đây, ngay cả giọng nói cũng có đôi phần hốt hoảng: “Tử Quan, yêu một người giống tôi. Thực ra, số phận cô cũng tương tự như chị cô. Nhưng điều khác biệt duy nhất chính là, người cô gặp là Tiêu Trí Viễn.”
Tang Tử Quan ở đến ngày thứ hai, bệnh tình của Lạc Lạc đã khỏi hẳn như gặp một kỳ tích. Còn Phương Gia Lăng cũng phải rời khỏi đó bay ra nước ngoài để chuẩn bị hôn lễ, vì vậy cô tính ngày mai sẽ về nhà.
Lạc Lạc có thể về cùng mẹ đương nhiên vô cùng vui vẻ. Lúc trợ lý của Phương Gia Lăng đến hỏi Tang Tử Quan chuyện vé máy bay thì cô lại đáp: “Không, chúng tôi không về Văn Thành. Anh có biết sân bay cách Ôn Đường gần nhất ở đâu không?”
Lạc Lạc nói xen vào: “Mẹ, Ôn Đường là nơi nào?”
“Một nơi rất đẹp, mẹ đưa Lạc Lạc đi chơi, được không nào?”
Lạc Lạc tất nhiên là vỗ tay tán thưởng, quay đầu hỏi Phương Gia Lăng: “Chú có đi cùng không?”
Phương Gia Lăng cười, “Lạc Lạc có muốn chú đi cùng không?”
Nào ngờ con bé lại ngoảnh mặt đi, vùi mặt vào vai mẹ, nói thật khẽ: “Không thích cho chú đi, con muốn papa đi cơ.”
Vẻ mặt Phương Gia Lăng đầy bất đắc dĩ, nhìn theo hai mẹ con vui đùa với nhau, chủ ý không tính là quang minh chính đại kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.
Anh giơ tay lấy một tấm thiệp cưới đã được in sẵn, ngoáy ngoáy viết lên đó thật nhanh, rồi đưa cho trợ lý: “Đem cái này cho Tiêu Trí Viễn, ngay lập tức.”
Tiêu Trí Viễn, ngày đó anh tới tìm tôi, không phải ngữ khí rất chắc chắn hay sao? Không phải anh bảo anh cần Quảng Xương, cũng rất cần vợ và con gái anh hay sao?
Vậy thì, tôi lại rất muốn thấy thái độ của anh khi nhận được cái này.
“Sếp… Cái này…” Cô thư ký mới vào làm việc cầm tấm thiệp cưới màu vỏ quýt ấy hỏi sếp.
“Phương Gia Lăng?” Ngay cả cô thư ký đã làm việc rất lâu năm cũng có phần không chắc chắn, suy nghĩ một chút, cuối cùng đích thân cầm lấy, đi gõ cửa phòng.
“Tiêu tổng, Phương Gia Lăng gửi thiệp mời tới cho anh.”
“Để ở đây đi.” Tiêu Trí Viễn không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: “Ra tay nhanh vậy à?”
Anh đưa tay lên xoa trán, cuối cùng giải quyết xong tất cả mọi việc mới bóc phong bì, lấy chiếc thiệp cưới đó ra.
Hôn lễ của Phương Gia Lăng tiên sinh và Tang Tử Quan tiểu thư sẽ được tổ chức vào hồi X giờ ngày X tháng X năm X, mời Tiêu Trí Viễn tiên sinh vui lòng đến tham dự.
Địa điểm: Cổ trấn Ôn Đường.
Thời khắc “tâm tư rối bời” xuất hiện không nhiều trong đời Tiêu Trí Viễn, nhưng dường như tất cả đều có liên quan đến một người.
Ví dụ như lúc Tang Tử Quan giận mình, ví dụ như lúc Tang Tử Quan bị bệnh, ví dụ như… lúc Tang Tử Quan đòi ly hôn.
Tang Tử Quan
Tiêu Trí Viễn đứng bật dậy từ trên ghế, môi mím thật chặt, sắc mặt tối sầm… Sao cô ấy lại ngốc nghếch như vậy?
Vì Lạc Lạc, một chiếc thuyền trộm giống nhau, cô lại có thể trèo lên hai lần!
Vì sao… Đã bao năm qua đi mà cô đối với anh không hề có nửa chút thông hiểu và tin tưởng … Lẽ nào cô thật sự cho rằng anh sẽ mặc kệ đứa con gái mình đã tự tay nuôi dưỡng bốn năm trời? Lẽ nào sau khi đã ly hôn, cô chưa từng nghĩ đến việc quay lại?