[Thích Cố] Biện Kinh Trường Đoản Sự Hệ Liệt

Chương 3: Hồng Môn Yến

Bánh Bao mặt quá dày, đều là cái nguyên nhân này mà ra cả.

— Cố Tích Triều

Thích Thiếu Thương ngàn vạn lần không ngờ rằng khi chính mình bị bên ngoài kích động, dẫn theo Vi Phong Cố Tích Triều yêu quý nhất trở lại Phong Vũ lâu, đẩy cửa phòng ra lại thấy cảnh tượng như vậy:

Một người mặc tử y đang đỡ lấy khuôn mặt Cố Tích Triều, Cố Tích Triều từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt hai người dần dần sát lại gần nhau.

Lúc này không lên tiếng thì còn đợi khi nào?

Thích Thiếu Thương dồn khí đan điền rống to một tiếng: Câm miệng!!!

Tên mặc tử y xoay người, khiến Thích Thiếu Thương chấn động.

Cố Tích Triều trợn mắt, lại làm cho Thích Thiếu Thương kinh sợ đến xấu hổ.

Cũng may Thích Thiếu Thương mấy năm nay trải qua quá nhiều những sóng to gió lớn, gặp được vô số tình huống so với trước mắt còn xấu hổ hơn. Thích Thiếu Thương cười gượng hai tiếng, đối hai người kia nói: Thực xin lỗi, ngượng ngùng, bỗng nhiên ta lại xuất hiện, các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục.

Rời khỏi phòng, đóng cửa, Thích Thiếu Thương vừa chuyển đầu liền nhìn thấy Cố Tích Triều đang ôm một đống quần áo mới tiến vào sân, bèn tiến lên buồn bực nói: Tích Triều, ngươi như thế nào lại cùng Truy Mệnh làm ra cái trò này, lại còn cái tên tử y phục kia nữa, chuyện gì xảy ra vậy?

Cố Tích Triều cười khẽ, trước kia từng có thời gian Truy Mệnh thực thích cùng y đổi trang phục. Chỉ cần vừa thấy ánh mắt, Thích Thiếu Thương có thể nhận diện được ngay hai người, mà Thiết Thủ lại luôn sai, đây cũng chính là nguyên nhân số một khiến y không tán thành Truy Mệnh và Thiết Thủ ở một chỗ đi.

Cố Tích Triều cười hỏi Thích Thiếu Thương: Ta cầm quần áo Truy Mệnh, muốn cho hắn đổi trở lại, ai biết ngươi sớm như vậy đã chàng chàng vọt vào. Ngươi không phải đã nhìn thấy cái gì rồi a?

Thích Thiếu Thương: Ta nhìn thấy một người rất giống ta muốn hôn Truy Mệnh.

Cố Tích Triều:_ Biết là ai sao?

Thích Thiếu Thương: Có thể khiến ngươi đem phòng của chúng ta cho mượn, lại cho cơ hội thân thiết Truy Mệnh, hẳn là Lý Hoại đi. Bất quá, bộ dạng của hắn với ta, có lẽ ngày nào đó chúng ta cũng có thể đổi quần áo.

Cố Tích Triều: Sợ ngươi bất thành.

Lúc này, Truy Mệnh kéo cửa ra, vẻ mặt đỏ bừng đẩy Lý Hoại dời đi, đem Cố Tích Triều kéo vào phòng, đóng cửa phòng lại.

Thích Thiếu Thương và Lý Hoại

đứng trong viện đánh giá nhau.

Lý Hoại: Ngươi…

Thích Thiếu Thương: Ta là cha mẹ ta sinh ra.

Lý Hoại

: Ta cũng vậy.

Thích Thiếu Thương: Nguyên lai ngoài Tích Triều với Truy Mệnh, trên đời này còn có hai người không phải thân huynh đệ cũng lớn lên giống nhau.

Lý Hoại: Ta cũng không có nghĩ đến.

Phòng trong.

Cố Tích Triều một bên vừa chải đầu cho Truy Mệnh, vừa nói: Thiếu Thương quá lỗ mãng, quấy rầy các ngươi.

Truy Mệnh: _Triều Triều, ngươi cố ý.

Cố Tích Triều: Lý Hoại cũng không tệ lắm, nếu ngươi thích, trăm ngàn lần đừng để hắn chạy.

Truy Mệnh: Ngươi cảm thấy hắn hảo, là vì hắn và Thích đại ca lớn lên giống nhau sao?

Cố Tích Triều: Ta cảm thấy hắn hảo, là ta nhìn ra được hắn hảo hảo chiếu cố ngươi, ngươi và hắn cùng một chỗ thực vui vẻ, nếu hắn không đem ngươi để trong lòng, vừa rồi hắn liền sẽ lập tức tách chúng ta ra. Nếu ngươi không thích hắn, ta bây giờ sẽ đi nói cho hắn đừng có vọng tưởng.

Truy Mệnh:_Triều Triều …

Ngày kế, Lục Phiến Môn, tiểu lâu.

Vô Tình: Ngươi đứng về phía Lý Hoại?

Cố Tích Triều: Ta đứng về phía Truy Mệnh, nếu hắn thật sự yêu Thiết Thủ, ta tuyệt không hai lời.

Vô Tình im lặng.

Cố Tích Triều: Như thế nào, ngươi duy trì Thiết Thủ?

Thở dài, Vô Tình lắc đầu: Loại sự tình này vẫn là để cho Truy Mệnh tự mình quyết định đi, bất quá, Lý Hoại là người như thế nào? Truy Mệnh ngày thường đều hồ đồ cả, nhưng loại sự tình này không thể qua loa được.

Cố Tích Triều: Ngươi nếu không yên tâm, liền tìm hắn đi ăn cơm, tự mình nhìn xem.

Vô Tình gật đầu: Cũng tốt.

Cố Tích Triều: Ta đây đi nói với Lý Hoại, ngươi đi thông báo cho Thiết Thủ.

Vô Tình: Ngươi thật sự muốn cho bọn họ ngồi cùng bàn uống rượu?

Có Tích Triều:_Xem một người đối mặt với tình địch như thế nào, người tốt, tài năng sẽ thấy rõ ngay.

Vô Tình:___

Đêm đến, Kim Phóng Tế Vũ lâu.

Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, rón ra rón rén đi vào.

Trong bóng tối đột nhiên vang lên âm thanh có chút miễn cưỡng của Cố Tích Triều: Đã trở về, không uống nhiều chứ?

Thích Thiếu Thương cười hắc hắc, bước đi đến bên giường: Đánh thức ngươi a, ta uống không nhiều lắm, vốn định sớm một chút trở về, nhưng thật sự thoát thân không được.

Cố Tích Triều: Ta vừa mới ngủ thôi, ngươi là cùng Phương Ứng Khán với Lý Hoại uống rượu đi?

Thích Thiếu Thương: Đúng vậy, Lý gia cũng là kinh thương, về sau không thể không giao tế a.

Cố Tích Triều: Ngươi xem hắn là người như thế nào?

Thích Thiếu Thương cởϊ áσ khoác xong sờ trên giường, thân thủ đem Cố Tích Triều ôm vào trong lòng: Hắn uống rượu sảng khoái, là người không xấu đi.

Cố Tích Triều: Chỉ bằng uống rượu ngươi liền nhận định một người tốt xấu?

Thích Thiếu Thương đắc ý: Cũng không phải a, lúc trước nhìn ngươi uống rượu sảng khoái như vậy, ta liền biết ngươi xấu đến không chạy đi đâu được.

Cố Tích Triều:_ Ngươi đến tột cùng là làm thế nào chạy trốn được khỏi ngàn dặm truy sát của ta …

Ngày hôm sau, Lý viên.

Lý Hoại có chút kinh ngạc khi thấy Cố Tích Triều tới chơi: Truy Mệnh xảy ra chuyện gì?

Cố Tích Triều: Hắn gặp chuyện không may, ta sẽ ở cạnh bên hắn, tới đây làm gì?

Lý Hoại: Vậy ngươi là…

Cố Tích Triều: Ngày mai buổi trưa, Vân Lai lâu đông sương Triêu Dương các, Vô Tình mời ngươi ăn cơm, ta là người tiếp khách, không cần nói cho Truy Mệnh.

Lý Hoại hiểu được ý tứ của Cố Tích Triều, xem ra đại sư huynh và bạn thân của Truy Mệnh là muốn khảo nghiệm mình, liền sảng khoái đáp ứng: Hảo, ngày mai buổi trưa, không gặp không về.

Đồng thời, tiểu lâu Lục Phiến Môn.

Sáng sớm vừa rời giường đã bị dao đồng kêu đến tiểu lâu, Thiết Thủ không mở miệng trước, chờ Vô Tình nói ra ý đồ.

Vô Tình: Nhị sự đệ, buổi trưa ngày mai chúng ta cùng đi Vân Lai lâu ăn cơm.

Thiết Thủ: Còn có ai? Vì cái gì?

Vô Tình: Còn có Cố Tích Triều, có chút việc muốn nói với ngươi, đừng cho Truy Mệnh biết.

Thiết Thủ nhớ đến Truy Mệnh ngày thường đều chạy tới Lý viên uống rượu, phiền toái không thôi, trong nhất thời không nghĩ ra dụng ý của Vô Tình, đành phải gật đầu: Hảo, ta đã biết.

Nhìn bóng dáng Thiết Thủ rời đi, Vô Tình sao lại không thấy hắn đang vô cùng cô đơn, tịch mịch chứ, nên khe khẽ thở dài thấp giọng: Nhị sư đệ, chỉ hi vọng Lý Hoại kia phẩm chất không tốt, nếu không ta dù có tâm giúp ngươi cũng vô pháp mở miệng.

Ngày kế, buổi trưa, Vân Lai lâu đông sương Triêu Dương các.

Lý Hoại xốc cửa lên, thoáng nhìn vào bên trong, liền nảy ra ngay ý tưởng: Yến vô hảo yến

(bữa tiệc không tốt đẹp gì, tương tự như hồng môn yến *hình như ta có chú thích cụ thể ở chương cuối*).

Trên chiếc bàn vuông, Vô Tình và Cố Tích Triều ngồi đối diện nhau, Thiết Thủ ngồi một mặt, duy nhất còn lại chỗ đối diện Thiết Thủ.

Lý Hoại cười ôm quyền: Để chư vị chờ lâu.

Cố Tích Triều: Thời gian cũng vừa tới, chúng ta mới đến thôi. Để ta giới thiệu, đây là Vô Tình, đây là Thiết Thủ.

Ba người khách sáo một phen, Lý Hoại ngồi xuống.

Vô Tình: Bữa cơm hôm nay thỉnh Lý huynh tới để giải quyết một chuyện, nói thế chắc Lý huynh cũng biết, trên đời này chỉ có một Truy Mệnh, mà tam sư đệ của ta nói đến tìm cảm thì thực sự hồ đồ, vì không

muốn hắn khó xử, hôm nay sau bữa cơm, ngươi cùng nhị sư đệ của ta, chỉ có thể một người còn sống đi ra ngoài.

Nghe Vô Tình nói xong, Thiết Thủ là người giật mình trước. Người trước mắt xem thường mạng người cư nhiên lại chính là đại sư huynh của mình mà không phải Cố Tích Triều, Thiết Thủ dùng sức mở to hai mắt nhìn Vô Tình, giống như muốn thấy sơ hở dịch dung của y, chứng minh người này không phải Vô Tình đi.

Lý Hoại cũng kinh ngạc, chuyện Thiết Thủ, Truy Mệnh từng nói qua với hắn, Vô Tình cũng là người Truy Mệnh kính sợ. Dự đoán được bữa cơm hôm nay không thể ăn rồi, nhưng không nghĩ tới căn bản là không có thể ăn.

Lý Hoại nhìn nhìn Cố Tích Triều, chỉ thấy y đang chuyên chú ăn một mâm cá, cũng không nhìn đến ba người kia, liền quay đầu hỏi Vô Tình: Thiên tử dưới chân, Càn Khôn lãng lãng, Lục Phiến Môn Vô Tình tổng bộ ra mạng người phải xử lý thế nào?

Vô Tình không trả lời.

Cố Tích Triều đột nhiên ngẩng đầu tiếp lời nói: Lý huynh cũng không cần phải lo lắng, nếu Lý huynh có thể sống sót, tự nhiên sẽ được biết, nhược bằng không còn sống, tất yếu cũng không cần phải biết.

Thiết Thủ: Muốn so như thế nào?

Cố Tích Triều từ trong lòng đẩy ra một cái bình nhỏ, đổ chút bột phấn vào một chén rượu, đem cái chén phóng ra giữa bàn nói: Rất đơn giản, người trong thiên hạ đều nói ‘Tiểu lý phi đao, đao vô hư phát”. Để sau khi ta nói bắt đầu, Lý Hoại đối với người kia ra một đao, nếu ngươi có thể không chết, với nội lực của ngươi, người chết sẽ là hắn. Để không kinh động người khác, nếu ngươi không chết, Lý huynh đem rượu độc này uống là được rồi.

Thiết Thủ: Nếu hắn thua mà không uống?

Cố Tích Triều cười lạnh: Ngươi nghĩ rằng ta hôm nay tới ăn không phải trả tiền sao?

Thiết Thủ: ___

Cố Tích Triều: Cho các ngươi thời gian nửa chén trà chuẩn bị.

Thiết Thủ bắt đầu đánh giá Lý Hoại, Lý Hoại hai tay đều đặt lên bàn, tay thực sạch sẽ, móng tay được cắt chỉnh tề, cân xứng, các đốt ngón tay không quá lớn, không phải là đôi tay thích hợp luyện quyền thủ.

Lục Phiến môn không có người nào luyện đao, Thiết Thủ không biết tay Lý Hoại có phải hay không là tay luyện đao hảo, nhưng Thiết Thủ hiểu biết về tay, hắn có thể từ trong khoảnh khắc thông qua tư thế tay, phán đoán động tác kế tiếp, chỉ cần nhìn đến tay Lý Hoại, liền biết phương hướng phi đao sẽ phóng tới.

Vô Tình bưng chén trà lên, Cố Tích Triều rất hứng chí tự châm trà rồi bưng lên uống.

Thời gian nửa chén trà giây lát đã qua, Cố Tích Triều nhìn mắt Thiết Thủ, Thiết Thủ gật đầu ý bảo có thể bắt đầu, lại nhìn mắt Lý Hoại, Lý Hoại cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Cố Tích Triều đứng dậy, lùi lại hai bước, thối lui đến cửa, đề phòng hai người động tĩnh quá lớn tiểu nhị sẽ xông tới, sau đó mỉm cười nói: Vậy … bắt đầu.

Vô Tình, Thiết Thủ, Cố Tích Triều ba người sáu con mắt đều nhìn chằm chằm tay Lý Hoại, có thể gần đến như vậy nhìn đến tiểu Lý phi đao trong truyền thuyết, thực làm cho người ta khẩn trương chờ mong.

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Lý Hoại tay trái động, hướng vào phía trong cấp tốc triển khai, giơ lên.

Thiết Thủ thân mình hướng bên phải dời đi, nửa đường lại cứng người dừng lại.

Trong tiểu các yên tĩnh đến tiếng thở cũng không có.

Thiết Thủ kinh nhạc nhìn Lý Hoại.

Vô Tình bán nheo mắt lại tinh tế đánh giá Lý Hoại.

Cố Tích Triều nở nụ cười: Lý huynh đây là ý gì?

Lý Hoại cười uống chén rượu độc trên bàn: Truy Mệnh đều đem sư huynh đệ trở thành thân huynh đệ, nếu hắn biết ta gϊếŧ Thiết Thủ, cả đời này sẽ không tha thứ cho ta, ta sẽ không gϊếŧ Thiết Thủ.

Cố Tích Triều đắc ý nhìn Vô Tình.

Vô Tình than nhẹ một hơi đối Lý Hoại nói: Hảo hảo chiếu cố Truy Mệnh, ta với nhị sư đệ cáo từ trước.

Thiết Thủ vẻ mặt đờ đẫn, máy móc cùng Vô Tình rời đi.

Cố Tích Triều thân thủ vỗ vỗ vai Lý Hoại: Có can đảm, có nhãn lực, ta chỉ biết ngươi nhất định có thể qua cửa này của Vô Tình.

Lý Hoại cười khổ: Ta thực sự rất muốn xuất đao, nếu ta xuất thủ, các ngươi định cứu Thiết Thủ thế nào?

Cố Tích Triều lắc đầu: Ta không nghĩ tới, Vô Tình hẳn là có đối sách ứng phó rồi.

Lý Hoại: Ngươi liền như vậy khẳng định ta không xuất thủ?

Cố Tích Triều gật đầu: Nếu là Thiếu Thương, hắn tất nhiên không ra tay. Bộ dạng ngươi cùng Thiếu Thương tương tự, tính tình tốt xấu luôn luôn có chút giống nhau đi.

Lý Hoại: …

Cố Tích Triều: Ngươi liền như vậy khẳng định ta không hạ độc trong rượu?

Lý Hoại: Ngươi không phải đứng về phía Truy Mệnh?

Cố Tích Triều: _Nhưng ta là Cố Tích Triều.

Lý Hoại: Lấy giải dược ra đây.

Cố Tích Triều: Dược này khó giải, ta muốn ngươi hiện tại liền lập tức hồi Lý viên gặp Truy Mệnh đi.

Lý Hoại: Rốt cuộc là độc gì?

Cố Tích Triều: _Xuân dược.

Lời còn chưa dứt, một trận gió vụt qua, trong tiểu các chỉ còn lại Cố Tích Triều một người.