[Thích Cố] Biện Kinh Trường Đoản Sự Hệ Liệt

Chương 2: Chứng kiến lược đồng

Thích Thiếu Thương là thổ phỉ, Phương Ứng Khán là ác bá.

–Cố Tích Triều

Kim Phong Tế Vũ lâu.

Cố Tích Triều nhìn sổ sách, viết viết tính tính, tầm mắt không hề chuyển sang bên cạnh. Nghe đến âm thanh thở dài lần thứ mười của Truy Mệnh, Cố Tích Triều rốt cuộc cũng buông bút trong tay: Ngươi nếu không nói, ta sao có thể giúp ngươi đây?

Truy Mệnh: Ta không biết nên nói như thế nào.

Cố Tích Triều thu hồi sổ sách trên bàn, kêu thị nữ ra ngoài lấy vò rượu, mở ra, đưa Truy Mệnh: Uống rồi từ từ nói, ta có thời gian, không cần vội.

Truy Mệnh tiếp nhận rượu, ngửa đầu uống vài hơi, dùng tay áo lau đi rượu chảy xuống bên môi: Triều Triều, ngươi khi nào thì yêu Thích đại ca?

Cố Tích Triều: Ngươi thế nào đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Chuyện của ta với Thiếu Thương, [Đại Tống Biện Kinh nhật báo] không biết đăng quá mấy trăm lần, đừng nói ngươi một lần cũng chưa xem qua đi!

Truy Mệnh: _Đăng đến mấy trăm cái cố sự, ta như thế nào biết cái nào là thật a?

Cố Tích Triều: Ngươi đoán cái nào là thật?

Truy Mệnh: Ta mà có thể đoán được, đã không gọi là Thôi Lược Thương. Ta là muốn biết ngươi như thế nào phát hiện chính mình yêu Thích đại ca?

Cố Tích Triều nheo nheo mắt nhìn Truy Mệnh: Ngươi… có chút cổ quái nha. Thiết Thủ lại nói với ngươi cái gì?

Truy Mệnh: Không, chuyện này không liên quan đến nhị sư huynh. Là ta có việc không hiểu rõ.

Cố Tích Triều

: Chuyện đó với chuyện ta khi nào phát hiện mình yêu Thiếu Thương có liên quan sao

?

Truy Mệnh gật gật đầu.

Cố Tích Triều

: Ngươi yêu người khác

?!! Thật tốt quá.

Truy Mệnh

: _Triều Triều, vì cái gì nói ta yêu người khác, ta không thể yêu nhị sư huynh được sao

?

Cố Tích Triều

: Ngươi mà yêu Thiết Thủ, còn đợi đến ngày hôm nay sao

?

Truy Mệnh

: Nhưng ta muốn cùng nhị sư huynh ở một chỗ, hơn nữa ta cũng thích nhị sư huynh như vậy a.

Cố Tích Triều

: Một người có thể thích rất nhiều người, nhưng chỉ yêu có một người thôi. Nói đến thích, người ngươi thích không chỉ có Thiết Thủ đi

? Vô Tình, Lãnh Huyết, ta, Thiếu Thương. Thích với yêu không giống nhau. Ngươi lúc ấy đáp ứng Thiết Thủ, chẳng qua là vì hắn so với Lãnh Huyết mở miệng trước mà thôi. Ngươi hiện tại nói với ta việc này, hẳn là người ngươi yêu đã xuất hiện đi.

Truy Mệnh

: _Kì thật ta cũng không xác định được ta yêu hắn hay không, nhưng như vậy đối với nhị sư huynh không công bằng, tựa như ngươi nói, là nhị sư huynh nói với ta trước.

Cố Tích Triều một tay chống cằm, một tay nâng chén rượu thưởng thức

: Công bằng

? Tình yêu vốn không công bằng. Nếu tình yêu có thứ tự đến trước và sau, hiện tại người bên người Thiếu Thương nhất định không phải ta. Ta thật sự rất ngạc nhiên về người kia đấy, là ai có thể khiến cho ngươi phiền não như vậy

?

Truy mệnh

: Ta không biết có phải yêu hắn rồi hay không, ta từ trước đến nay vốn không có yêu qua ai. Làm sao bây giờ

?

Cố Tích Triều

: Hắn đối với ngươi rất đặc biệt sao

?

Truy Mệnh đỏ mặt, nhẹ nhàng «

Ân

» một tiếng.

Cố Tích Triều

: Đợi.

Truy Mệnh

: Đợi

?

Cố Tích Triều

: Đúng, đợi. Nếu ngươi yêu hắn, tâm của ngươi sẽ nói cho ngươi hay.

Truy Mệnh

: Năm đó cũng là tâm của ngươi nói cho ngươi

?

Cố Tích Triều

: Đúng, mỗi lần ta muốn xuống tay gϊếŧ Thiếu Thương, tâm của ta đều nói cho ta biết, gϊếŧ hắn, ta sẽ hối hận.

Truy Mệnh

:_Ngươi không phải bảo ta đi gϊếŧ hắn đi

?

Cố Tích Triều

: Không cần, ngươi cái gì cũng đừng làm, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp. Về phần Thiết Thủ, chờ ngươi xác định tâm lý thì nói với hắn sau, nếu ngươi không muốn đi nói, ta giúp ngươi nói cho hắn biết.

Truy Mệnh có vài phần men say, đứng lên, lung lay hướng phía ngoài đi

: Hảo, ta đây đi về trước.

Truy Mệnh một chân vừa vượt qua cửa, Cố Tích Triều đột nhiên mở miệng

: Là Lý Hoại đi.

Truy Mệnh dưới chân lảo đảo.

Cố Tích Triều đã đến bên, thân thủ đỡ lấy hắn

: Lục Phiến Môn không có thêm người mới, ngươi gần đây lại thường thường nhắc đến hắn, không phải rất khó đoán.

Truy Mệnh

: ___

Ban đêm, Kim Phong Tế Vũ lâu.

Thích Thiếu Thương

: Tích Triều, ngươi tâm tình phá lệ hảo, có chuyện gì tốt sao

?

Cố Tích Triều

: _Thiết đầu gỗ thất tình.

Thích Thiếu Thương

: Vì cái gì

? Tích Triều, ngươi đây là vui sướиɠ khi người gặp họa a

!

Cố Tích Triều

: Ta chính là không muốn Truy Mệnh cùng với hắn a. Hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, toàn kinh thành đều biết, hắn chuyện xấu vô số kể.

Thích Thiếu Thương

: Tích Triều, tục ngữ nói không được chia tách uyên ương, ngươi không phải đã nói gì với Truy Mệnh đi

?

Cố Tích Triều liếc mắt trừng Thích Thiếu Thương

: Bọn họ căn bản không phải là một đôi uyên ương. Ngươi nghĩ rằng ta không biết lúc ấy là ngươi nói ra chủ ý cho Thiết Thủ «

Tiên hạ thủ vi cường

», để hắn thổ lộ sớm một bước so với Lãnh Huyết, sau đó Truy mệnh liền phi lý hồ đồ đáp ứng cùng hắn một chỗ

? Ngươi cho là hai người cùng một chỗ là cái gì

? Là thổ phỉ chung sống mờ ám?

Thích Thiếu Thương

: Thiết Thủ đối với Truy Mệnh là thật tâm.

Cố Tích Triều

: Tức Hồng Lệ với Lý Sư Sư đối với ngươi cũng là chân tâm, ngươi thế nào không chọn các nàng a

?

Thích Thiếc Thương tiến lên ôm lấy Cố Tích Triều, cọ cọ nơi cần cổ y

: _Tích Triều… Ta yêu ngươi

!

Cố Tích Triều phiên mắt trợn trắng

: Ngươi vẫn là công phu ngoài miệng tốt nhất, lần này ta nói trước với ngươi, chuyện Truy Mệnh với Thiết Thủ, đừng có nhúng tay vào.

Thích Thiếu Thương đột nhiên đem Cố Tích Triều ôm chặt ngồi xuống, vẻ mặt cười xấu xa

:_ Ta hiện tại không rảnh mà quản a. Tích Triều, kỳ thật, công phu ngoài miệng của ta không phải tốt nhất đâu!

Cố Tích Triều

: ___

Nửa tháng sau, Vân Lai lâu.

Thích Thiếu Thương nhận được ánh mắt truyền đạt của Phương Ứng Khán, nhìn nhìn người đang uống rượu như nước – Thiết Thủ ở bên, lắc lắc đầu với Phương Ứng Khán, tỏ vẻ không biết sao lại thế này.

Nguyên bản hai người ở trong này uống rượu đàm sinh ý, gặp Thiết Thủ đi lên, liền gọi hắn cùng ngồi xuống. Ai ngờ Thiết Thủ ngồi xuống liền nói uống rượu phải kể đến hắn, kêu thêm vài hũ, cứ thế một mình điên cuồng uống.

Phương Ứng Khán

: Thiết Thủ, uống rượu lần này là ngươi làm chủ, ngươi nhớ chứ

?

Thiết Thủ buông vò rượu, suyễn khẩu khí

: Là ta làm chủ, ngươi sợ ta quỵt nợ

?

Phương Ứng Khán

: Không phải, chỉ là tư thế uống rượu này của ngươi, làm cho ta cảm thấy ngươi chính là Truy Mệnh dịch dung đi.

Nghe đến Truy Mệnh, mặt Thiết Thủ lạnh đi ba phần, ôm cái bình tiếp tục uống.

Tư thế này của Thiết Thủ, Thích Thiếu Thương là lần thứ hai nhìn thấy. Lần đầu tiên là thời điểm Thiết Thủ biết Lãnh Huyết cũng thích Truy Mệnh. Tình hình này làm cho Thích Thiếu Thương tự nhiên nhớ tới chuyện Cố Tích Triều nửa tháng trước đã nói qua với mình, không lên tiếng hướng Phương Ứng Khán làm khẩu hình «

Truy Mệnh

».

Phương Ứng Khán nói với Thiết Thủ

: Uống rượu không phải là cách giải quyết vấn đề, ngươi trước tiên không vội uống, nói ta nghe có chuyện gì đã. Truy Mệnh lại gặp rắc rối

?

Thiết Thủ

: Ta tình nguyện mong hắn gặp rắc rối.

Phương Ứng Khán nghe được không hiểu ra làm sao, nhìn về phía Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương hỏi Phương Ứng Khán

: Ngươi cả ngày chạy đến Lục Phiến Môn, không phát hiện Truy Mệnh có cái gì không thích hợp sao

?

Phương Ứng Khán

: Ta ngày ngày đến Lục Phiến Môn cũng không phải đi tìm Truy Mệnh a, ta như thế nào biết được. Bất quá nói đến Truy Mệnh, ta thật sự rất nhiều ngày cũng không gặp qua hắn, hắn ra bên ngoài phá án rồi sao

?

Thiết Thủ đem vò rượu không đặt thật mạnh lên bàn, lấy một vò rượu khác mở ra

: Hắn đến Lý gia.

Phương Ứng Khán nhất thời không có phản ứng

: Lý gia nào?

Thích Thiếu Thương

: Là phú hào mới từ Dương Châu tới.

Trong đầu xuất hiện một cái mặt sáng lạn tươi cười, Phương Ứng Khán nhớ tới người kia cùng Thích Thiếu Thương nhìn tựa tựa như nhau

: Truy Mệnh đi tìm Lý Hoại làm gì

?

Thích Thiếu Thương mắt nhìn vò rượu trên bàn, lại nhìn Phương Ứng Khán.

Phương Ứng Khán nhất thời hiểu được Thiết Thủ tại sao lại uống rượu, rõ ràng chính là uống dấm chua.

Thích Thiếu Thương giữ chặt Thiết Thủ

: Truy Mệnh chỉ là đi uống chút rượu, không nhất thiết phải uống như thế này a

?

Thiết Thủ uống hai mắt đỏ lên

: Chỉ là uống rượu

? Lý Hoại cả ngày quấn quýt lấy Truy Mệnh, theo Truy Mệnh từ buổi sáng rời giường, mãi cho đến buổi tối lại cùng Truy Mệnh hồi Lục Phiến Môn, nếu chỉ là Lý Hoại như vậy thì cũng thôi. Nhưng cả đến Truy Mệnh ngoài miệng lúc nào cũng lại là Lý Hoại ngắn, Lý Hoại dài. Lý Hoại tiểu tử kia thì có cái gì tốt

? Ăn chơi trác táng…

…………….

Thiết Thủ cứ hết uống lại nói, nhắc đi nhắc lại suốt một canh giờ mới nằm úp sấp trên bàn, không còn tiếng động.

Thích Thiếu Thương gọi tiểu nhị tới đưa Thiết Thủ về Lục Phiến Môn. Còn hắn sẽ cùng Phương Ứng Khán trở về đi (từ Vân Lai lâu đến Kim Phong Tế Vũ lâu, Hầu gia phủ là cùng một hướng, Lục Phiến Môn hướng khác).

Phương Ứng Khán hỏi Thích Thiếu Thương

: Ngươi đã sớm biết chuyện Truy Mệnh

?

Thích Thiếu Thương gật đầu

: Tích Triều nói cho ta biết.

Phương Ứng Khán

: Như vậy lần này, Truy Mệnh là sự thật

?

Thích Thiếu Thương

: Ân, nếu không phải sự thật, Tích Triều sẽ không cố ý nói với ta. Ngươi phải giúp Thiết Thủ sao

?

Phương Ứng Khán dùng sức lắc đầu

: Ai chẳng biết Vô Tình tối sủng Truy Mệnh, ta mà đứng về phía Thiết Thủ, ta đời này cũng đừng nghĩ tới đặt chân vào tiểu lâu một bước. Lại nói, ngươi với Thiết Thủ quan hệ tốt như vậy cũng không quản đến, ta nhiều chuyện làm gì.

Thích Thiếu Thương

: Tình cảm là chuyện rất khó nói, vẫn là để cho bọn họ tự mình quyết định đi.

Phương Ứng Khán

: Truy Mệnh cùng ai một chỗ ta đều không bận tâm, với ta mà nói, chỉ là đổi người thường cùng một chỗ ngồi uống rượu thôi.

Thích Thiếu Thương không có nói tiếp.

Phương Ứng Khán đột nhiên tới gần Thích Thiếu Thương thấp giọng nói

: Thiết Thủ khẳng định còn chưa có cùng Truy Mệnh làm cái gì a…

Nhìn biểu tình cổ quái của Phương Ứng Khán, Thiếu Thiếu Thương hiểu được hắn ám chỉ cái gì

: Có liên quan gì với chuyện này sao

?

Phương Ứng Khán

: Tiên hạ thủ vi cường a, lấy tính cách của Truy Mệnh, nếu có loại quan hệ kia với Thiết Thủ, khẳng định sẽ không chạy. Đáng tiếc a, biện pháp này chỉ có thể dùng trên người Truy Mệnh, Vô Tình với Cố Tích Triều đều là không ăn thua.

Thích Thiếu Thương

: _Ngươi sợ «

Tình nhân lệ

», chính mình không dám làm, cũng đừng lôi kéo ta với Tích Triều vào. Ta không cần phải làm như vậy với Tích Triều đâu.

Phương Ứng Khán

: _Ngươi cũng không thiếu «

Thần khốc tiểu phủ

» đi, ta chính là không cần làm gì, Vô Tình cũng sẽ không chạy.

Thích Thiếu Thương

: Không hài lòng

!

Phương Ứng Khán

: Nói thêm nửa câu cũng quá nhiều!

Nói xong, hai người hướng hai bên bước vài bước, Thích Thiếu Thương tiến vào đại môn Kim Phong Tế Vũ lâu, Phương Ứng Khán đi vào Hầu gia phủ.