Chương 100
Rõ ràng thời gian hẹn đi ăn cơm là buổi trưa, Chung Trì Tân sáng sớm đã đi chuẩn bị quần áo, chỉ riêng việc thay quần áo đã tốn hai giờ đồng hồ, không thể ăn mặc quá trang trọng nhưng cũng không thể quá tùy tiện, cuối cùng thì anh chọn một cái áo khoác dáng dài màu xám, trước khi đi ra ngoài còn quàng thêm một cái khăn quàng cổ màu trắng sữa.
"Anh Tân.." Kế Thiên Kiệt nhìn thấy anh thì gọi nhưng Chung Trì Tân đã ngồi lên xe lái xe ra ngoài rồi.
Cậu muốn gọi anh lại để nói, anh mặc bộ quần áo kia rất là đẹp, nhưng đột nhiên lại thêm cái khăn quàng màu trắng sữa nữa thì cái khí thế vừa rồi lập tức biến mất không còn.
Haizzz, những người rơi vào tình yêu thì đều mù quáng cả, chỉ có chơi trò chơi mới khiến người ta tỉnh táo mà thôi.
Chung Trì Tân chín giờ xuất phát đi, lượn một vòng ở trung tâm thành phố, cuối cùng dừng ở một tiệm hoa nhỏ, anh không dám đến tiệm hoa lớn, sợ bị người khác nhận ra. Sau khi đeo khẩu trang và kính râm thì xuống xe đi vào.
"Cậu muốn mua hoa gì? Là mua tặng ai vậy?" Chủ cửa hàng đang ngồi ở trên ghế đen áo len thì thấy có khách đến, lập tức bỏ đồ trong tay xuống nhiệt tình hỏi.
"Tôi mua tặng bạn." Chung Trì Tân từ lúc bước vào đã hối hận rồi, mua hoa xong rồi thì dùng lý do gì để tặng cho Khương Diệp.
"Bạn nữ sao?" Bà chủ cũng đã gặp nhiều người như thế này đến để mua hoa.
Chung Trì Tân do dự một chút sau đó gật đầu: "Tặng hoa gì thì phù hợp vậy?"
Bà chủ cửa hàng cười tủm tỉm nói: "Cái này thì phải xem cậu muốn biểu đạt điều gì, giống như hoa cúc họa mi này, mà cậu xem ý nghĩa của từng loại hoa đi."
Chung Trì Tân nhận lấy cái biển giải nghĩa của từng loại hoa mà bà chủ đưa, chỉ thấy phía trên viết một câu: Tình yêu thầm lặng.
Tay anh lắc một cái, đem cái biển giải nghĩa kia đưa lại cho bà chủ, hỏi "Còn có loại hoa nào khác không?"
"Người trẻ mà xấu hổ gì chứ." Bà chủ nhận lấy tấm biển, cười hiền lành "Hoa thì có rất nhiều, ý nghĩa của từng loại hoa cũng treo ở phía trên, cậu tự chọn à?"
Bà chủ đem cất biển giải nghĩa của cúc họa mi đi, lại lần nữa ngồi xuống không quấy rầy quá trình mà Chung Trì Tân chọn hoa.
Trong cửa hàng hoa chưa đầy mười mét vuông mà Chung Trì Tân đi chọn lựa rất lâu, cuối cùng lấy một bó hoa cúc họa mi rồi cầm đi tính tiền.
Bà chủ cửa hàng cũng không cười anh, bó lại hoa sau đó tính tiền, trước khi Chung Trì Tân rời đi còn làm một tư thế cổ vũ: "Người trẻ tuổi thì mạnh dạn lên một chút, cố lên!"
"Cái gì mạnh dạn một chút vậy?" Con gái của bà chủ từ phía sau đi đến "Ở phía sau cũng nghe thấy giọng của mẹ rồi."
"Có một vị khách, muốn tặng hoa cho người mình thích." Bà chủ chỉ chỉ ra bên ngoài.
Con gái bà chủ nhìn theo hướng tay của bà chỉ thấy một bóng lưng đang ngồi vào trong xe, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô nhận ra người đó là ai.
"ahihi, ca ca!" Con gái bà chủ ngạc nhiên, đôi chân dài này, tỉ lệ dáng người này, trừ ca ca ra thì thật hiếm có người cũng giống như vậy.
"Ca ca nào?" Bà chủ cửa hàng mang biểu cảm mờ mịt.
Người con gái liền quay sang hỏi mẹ mình: "Mẹ, vị khách vừa rồi có phải rất cao, rất đẹp trai không?"
"Đúng là rất cao, chắc phải cao đến một mét chín." Bà chủ thuần thục đen áo len, cũng không ngẩng đầu lên nói "đẹp trai hay không thì mẹ không biết, vì người đó đeo khẩu trang và kính râm, chẳng qua người kia có dáng người thẳng tắp, khí chất cũng không tồi, chắc là đẹp trai."
Cô con gái càng nghe thì càng nghĩ, hận hận mình biết thế vừa rồi nên đi ra sớm hơn, không chừng có thể nhìn thấy ca ca.
Chẳng qua..
"Mẹ, anh ấy mua hoa gì?"
"Cúc họa mi, lúc mẹ giới thiệu cho cậu ấy thì cậu ấy cũng không để ý đâu, cậu ấy lại đi dạo một vòng quanh cửa hàng cuối cùng vẫn mua nó."
"Cúc họa mi? Chắc không phải là ca ca đâu, ca ca không có khả năng yêu thầm ai cả." Cô con gái thở dài một hơi, ca ca chỉ cần lộ mặt, chỉ cần cất tiếng hát lên thì ai mà không yêu cho được chứ?
Nghĩ thông suốt điểm này, cô con gái cũng lười đi kiểm tra camera giám sát, đoán chắc là có người cũng có dáng người giống ca ca mà thôi.
* * *
Chung Trì Tân không biết mình chút nữa thôi là bị phát hiện ra, anh lái xe đến chỗ ở của Khương Diệp, dừng xe lại rồi thoáng nhìn qua bó hoa cúc họa mi ở ghế lái phụ, hít sâu một hơi, sau khi nghĩ được lý do tặng hoa thì xuống xe đi lên nhà, bấm chuông cửa.
Khương Diệp vừa mới rửa xong nguyên liệu nấu ăn, bày ra bàn xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lau lau tay, cởi tạp dề ra sau đó ra mở cửa.
"Đến đây." Khương Diệp mở cửa ra.
Chỗ Khương Diệp ở cho dù không có bảo an nghiêm ngặt như ở tiểu khu Khê Địa, nhưng ở đây các minh tinh ở cũng nhiều, chủ yếu là các ngôi sao tuyến một hai ba, cơ bản là không cần lo lắng sẽ bị chụp ảnh. Bởi vậy lúc Chung Trì Tân xuống xe cũng không có đeo khẩu trang và kính râm, chỉ quàng trên cổ cái khăn màu trắng sửa.
Chung Trì Tân quay người lại nhìn Khương Diệp đóng cửa, anh che lại cái tay cầm hoa, đi theo cô đến bên cạnh bàn ăn.
"Tôi đã mua đồ ăn rồi, nhớ không nhầm thì những thứ này là trước kia anh đã mua." Khương Diệp kéo ghé ra, ra hiệu Chung Trì Tân ngồi xuống.
Chung Trì Tân lúc này làm gì còn tâm tư mà quan sát bàn ăn nữa, anh cũng không ngồi xuống, lấy hoa từ phía sau ra nói: "Hoa cúc họa mi ở trong nhà kính vừa nở, thợ vườn hái được rất nhiều, tôi cắm không hết nên mang cho cô một ít."
Lúc ở trên xe anh đã bỏ cái nơ màu hồng mà bà chủ thắt cho ra, chỉ để lại hoa mà thôi.
Động tác kéo ghế của Khương Diệp dừng lại, cô đưa mắt nhìn về người đàn ông nào đó đang chột dạ ánh mắt nhìn loạn tứ phía kia, đột nhiên cười: "Vốn dĩ là muốn chờ sau khi ăn xong thì nói chuyện, tôi cảm thấy hay là chúng ta nói chuyện xong rồi ăn?"
Chung Trì Tân trong tay vẫn còn cầm bó hoa, cảnh giác nói: "Không cần, có chuyện gì thì chúng ta để sau nói, được chứ?"
Khương Diệp buông tay, cái ghế lại trở về chỗ cũ, cô quay người lại từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ hoa, lau rửa sạch sẽ sau đó để lên bàn.
"Tôi chợt nhớ ra là mình có chuyện đột xuất cần xử lý, tôi đi trước nhé." Chung Trì Tân vừa nói vừa lùi lại, nhưng bó hoa cúc họa mi thì vẫn kiên quyết nhét vào tay Khương Diệp.
Khương Diệp cắm hoa vào bình, một tay thì chống trên mặt bàn, một tay nghịch nghịch những bông hoa, cô ngẩng đầu gọi một tiếng: "Chung Trì Tân."
Chung Trì Tân vừa mới quay người đi, bước chân còn chưa có hạ xuống, liền bị Khương Diệp gọi lại, thân thể anh cứng đờ, chậm rãi đi tới trước mặt cô.
Khương Diệp đứng dậy kéo ghế sau đó ngồi xuống, còn nói với người đang ở đối diện: "Tới đây ngồi đi."
Thấy anh còn đứng yên, Khương Diệp nhíu mày: "Cúc họa mi tháng ba mới là mùa của nó, mới nở hoa, hiện tại là tháng mười hai, xin hỏi hoa trong nhà kính của anh làm sao mà lại nở ra được vậy? Đừng nói là do trong nhà kính nên nhiệt độ ấm, trước đó tôi cũng không có thấy trong nhà kính trồng hoa cúc họa mi."
Chung Trì Tân: "..."
Anh quên mất chuyện trước đó ghi hình 'Trở về cuộc sống điền viên' Khương Diệp có thể nhớ tất cả những chỗ mà mình từng đến.
"Chúng ta nói chuyện đi." Khương Diệp trấn định nói.
Cuối cùng Chung Trì Tân cũng di chuyển, ngồi đối diện với Khương Diệp: "Được."
Nguyên liệu lẩu đã đặt ở trong nồi, lúc này trong phòng tràn ngập mùi lẩu cùng với làn khói trắng từ nồi lẩu bốc lên, cực giống với lần ăn lẩu đầu tiên của bọn họ, chẳng qua lần này chỉ có hai người họ mà thôi.
"Chị Úc nói cho tôi biết, chuyện Tô Khinh Y là anh giải quyết." Câu đầu tiên mà Khương Diệp nói chính là những tin tức liên quan đến tin đồn trên mạng kia "Là thật sao?"
Chung Trì Tân do dự gật đầu: "Chỉ là tiện tay giúp một chút mà thôi."
"Anh và Thời Đại Văn Hóa có quan hệ thế nào?" Đây là vấn đề thứ hai mà Khương Diệp muốn hỏi.
".. Thời Đại Văn Hóa là công ty của cha mẹ tôi."
Trên mặt Khương Diệp không có biểu cảm gì gọi là bất ngờ, lúc nhìn thấy Chung Trì Tân ở Thời Đại Văn Hóa thì cô cũng đã nghi ngờ rồi.
"Có phải anh từng từ chối ghi hình 'Trở về cuộc sống điền viên' không?" Khương Diệp hỏi câu thứ ba.
Hôm qua cô đã suy nghĩ cả đêm, có rất nhiều vấn đề và đáp án đã hiện ra, hiện tại cô chỉ là xác nhận lại đáp án mà thôi.
Chung Trì Tân cúi xuống nhìn khăn trải bàn, anh chẳng hề nghĩ tới vừa gặp nhau Khương Diệp đã hỏi những câu này, cả người như mất hết sức lực, thở dài một hơi.
"Người đại diện của tôi cho rằng tôi tham gia chương trình này thì lại càng tốt hơn cho sự nghiệp cho nên mới đồng ý tham gia."
Ngón tay trỏ của Khương Diệp gõ nhè nhẹ lên bàn mấy cái: "Lúc tôi nói tham gia chương trình này, thì người đại diện của anh muốn anh tham gia? Bàn Phi mấy năm trước được một công ty lớn chiêu mộ, nếu như đoán không nhầm thì công ty kia tên là Thời Đại Văn Hóa, đúng chứ?"
Chung Trì Tân không hiểu Khương Diệp hỏi chuyện này là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: "Anh ấy là người đại diện dưới trướng Thời Đại Văn Hóa."
"Là người đại diện thuộc công ty của nhà anh, anh là nghệ sĩ của công ty đó, tiếng nói của anh hẳn là lớn nhất, không muốn tham gia chương trình, ai cũng không ép được anh cả." Khương Diệp bây giờ mới biết được lần trước Kế Thiên Kiệt ngồi ở bên cạnh vì sao muốn nói lại thôi.
Chung Trì Tân yên lặng cúi đầu nhìn khăn trải bàn, dường như trên đó có thể nở ra được một đóa hoa vậy.
"Cho nên.. anh từ đó đã bắt đầu thích tôi rồi sao?" Khương Diệp nói chậm chậm, nhưng lời nói thì là khẳng định.
"Ừm." Chung Trì Tân lên tiếng, nhưng lập tức phản ứng lại câu hỏi vừa rồi của Khương Diệp ý là gì, bỗng nhiên ngẩng đầu khẩn trương nói: "Tôi không có thích cô, không phải, ý tôi.. không phải như vậy."
Sau một lúc hỗn loạn, miệng Chung Trì Tân lẩm bẩm mấy lần, sau đó lấy quyết tân nói: "Đúng, tôi đúng là thích em."
Mặt Khương Diệp không có biểu tình gì nhìn anh, sau đó trầm giọng nói: "Tôi đã nói rồi, anh diễn rất kém."
Chung Trì Tân thật sự chấp nhận, thấp giọng lặp lại một câu: "Chính là thích em."
Về sau không làm được bạn nữa, anh chỉ có thể dùng thế lực của Chung gia gia nhập đoàn làm phim của Khương Diệp, nam chính cũng có thể làm, nói không chừng một ngày nào đó Khương Diệp nhận một bộ phim sẽ yêu nhân vật mà anh làm nam chính.
"Chung Trì Tân." Khương Diệp gọi anh một tiếng, tay cũng thu trở về, hai bàn tay để cùng một chỗ, có lẽ giờ phút này chỉ mình cô biết nhịp tim của mình đập nhanh đến bao nhiêu "Anh có muốn kết giao hay không?"
Chung Trì Tân vẫn còn đắm chìm trong tưởng tượng mình sẽ dùng biện pháp gì để tiếp cận cô, đem mình tham gia vào cảnh phim có Khương Diệp diễn xuất, mãi lâu sau mới phải ứng lại được: "Em nói là em.."
Khương Diệp cắt ngang lời anh nói: "Có muốn hay không?"
"Muốn."
Mặt mũi cái gì nữa chứ, Chung Trì Tân không cần, anh nhìn chằm chằm Khương Diệp nói: "Em đồng ý rồi, không được hối hận đâu đó."
"Ừm."
Sau đó phòng khách lập tức rơi vào trầm mặc, hai người đều không có nói chuyện, cho đến khi nồi lẩu sôi lên.
"Muốn ăn cái gì, em giúp anh làm." Khương Diệp ngồi gần nồi, cô dựa theo các món ăn mà lần trước ăn ở nhà Chung Trì Tân, đem từng món chậm rãi thả vào nồi lẩu.
(Do đã xác định mối quan hệ nên bắt đầu từ đây mình sẽ thay đổi cách xưng hô của hai người nhé)
"Cái gì cũng được." Chung Trì Tân ngồi ngay ngắn, trong lòng tư vị lẫn lộn, biết được người mình thích đồng ý kết giao với mình, niềm vui này đến quá bất ngờ, nhưng trạng thái mà hai người ở chung cũng không có gì thay đổi quá lớn.
Vừa mới bắt đầu mà thôi, Chung Trì Tân ở trong lòng tự nói, bọn họ còn có tương lai thật dài ở phía sau nữa.
"Không nóng sao?" Khương Diệp thả xong một đĩa sủi cảo, nhìn về Chung Trì Tân ở phía đối diện, trong phòng có máy sưởi, cô chỉ mặc một cái áo dài tay, anh thì đến cả khăn quàng cổ cũng chưa có lấy xuống.
Chung Trì Tân cúi đầu nhìn bản thân sau đó cười với cô "Nóng." Vừa rồi anh hồi hộp quá, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Anh đứng dậy lấy khăn quàng cổ xuống, sau đó lại cởϊ áσ khoác, Khương Diệp liền nhận lấy treo lên giá treo quần áo.
Dường như khi hai người xác định mối quan hệ thì cũng không có thay đổi gì mấy, lúc ở cùng nhau nên thế nào thì vẫn là thế đó, nhưng vô hình lại có nhiều thứ đang lặng lẽ thay đổi.
Hai người ngồi ở phòng khách yên lặng ăn lẩu, cũng không trò truyện.
Tính cách Khương Diệp là như vậy, trừ những lúc đóng phim thì tâm tình sẽ biểu đạt theo yêu cầu của kịch bản, ngoài ra thì không có biểu cảm dư thừa nào.
"Buổi chiều em có kế hoạch gì không?" Sau khi ăn xong, Chung Trì Tân đứng dậy thu dọn bát đũa, giống như thuận tiện hỏi.
Khương Diệp bưng nồi nói: "Không có sắp xếp gì cả, em vừa xin nghỉ một ngày."
Bời vì xin nghỉ cả ngày, phía đạo diễn Bao Điển Hiền còn không quá vừa ý, lần trước là do tai nạn xe nên mới xin nghỉ, lần này bởi vì chuyện cá nhân mà xin phép, ông ta không vừa ý đối với khả năng khống chế cảm xúc của Khương Diệp, lúc nói chuyện cũng cố ý ám chỉ.
Lúc đó Khương Diệp nói rõ cho ông biết là không phải ảnh hưởng vì chuyện ở trên mạng, mà chuyện xin nghỉ hôm nay liên quan đến tình cảm của cô.
Bao Điển Hiền: ".. Cô và Chung Trì Tân cãi nhau à?"
Khương Diệp bất ngờ, trong lúc bản thân không xác định được tình cảm của mình thì có phải tất cả mọi người xung quanh đã nhận định quan hệ giữa mình và Chung Trì Tân hay không, từ chỗ nào nhìn ra được vậy?
Những nghi vấn này lại một lần nữa hiện lên, Khương Diệp nghiêng đầu nhìn về phía Chung Trì Tân, thẳng cho đến khi nhìn thấy rõ trong mắt anh có quá nhiều cảm xúc mà anh không che giấu đi được.
Cho nên.. là anh bộc lộ ra ngoài sao?
"Buổi chiều em và anh xem phim được không?" Chung Trì Tân chủ động đề xuất.
"Không phải là sắp phải tổ chức concert sao, anh có thời gian rảnh à?" Khương Diệp nhớ tới bài weibo mà anh đăng kia.
".. Có." Chung Trì Tân đã sớm đem tập luyện ném ra sau đầu rồi, dù sao thì những phần luyện tập cơ bản cũng đã xong, chỉ còn lại một vài tiểu tiết nhỏ, những thứ này luyện cũng rất nhanh thôi.
Hai người, một người rửa một người lau, thói quen lúc đầu ở thành phố W tham gia ghi hình chương trình vẫn còn lưu đến bây giờ, hai người phối hợp lưu loát, rất nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ.
Cha mẹ Chung chắc cũng không bao giờ nghĩ đến, đứa con mà mình cưng chiều hiện tại không những biết rửa chén đũa sạch sẽ, thậm chí còn biết nấu cơm, tay nghề có khi còn hơn tay nghề của một số gia đình bình thường.
Các đĩa phim trong nhà Khương Diệp trên cơ bản cô đã xem hết một lần rồi, cô để Chung Trì Tân đi chọn, mình thì đi đến tủ lạnh.
Trừ những nguyên liệu nấu ăn còn thừa của trưa nay, trong tủ lạnh cũng chỉ còn mấy bình nước lọc, không có món đồ ăn vặt nào.
"Anh xem trước đi, em đi ra ngoài một chút." Khương Diệp đứng ở cửa phòng nhìn thấy Chung Trì Tân đã ngồi xuống đợi cô thì nói.
"Em đi đâu?" Chung Trì Tân lập tức đứng lên, ánh mắt khẩn trương nhìn cô, sợ cô đột ngột biến mất.
Khương Diệp dựa vào cửa phòng nói: "Em đi sang hàng xóm mượn chút đồ, rất nhanh sẽ quay lại, anh ở đây chờ em."
".. Được."
Hàng xóm là một người dẫn chương trình tuyến hai, Khương Diệp không biết tên của cô ấy, chẳng qua hai người lúc gặp nhau vẫn thỉnh thoảng gật đầu chào hỏi.
Ấn vào chuông cửa, rất nhanh bên trong truyền ra tiếng dép lê lẹt xẹt, người dẫn chương trình kia nhìn thấy Khương Diệp đến thì rất là ngạc nhiên nói: "Cô có chuyện gì sao?"
Gần đây ở trong giới danh tiếng của Khương Diệp không ai có thể nổi bật hơn được, rõ ràng không có một bộ phim nào đóng vai nữ chính nhưng lại có thể hot bạo, lại còn được sự tán thành của các đạo diễn lớn và cư dân mạng, cô ta không biết đến Khương Diệp thì đúng là không xứng ở trong cái giới này.
"Xin hỏi nhà cô có bắp rang hay không, có thể cho tôi mượn một túi không?" Khương Diệp thẳng thắn hỏi.
Suy cho cùng thì cũng là một người dẫn chương trình, sau khi nghe Khương Diệp nói xong thì lập tức bắt được ý trong câu hỏi của Khương Diệp, liền nghiêng đầu hỏi: "Làm sao cô biết nhà tôi có bắp rang?"
"Trước đó thùng rác nhà cô bị đổ, ở bên trong có rất nhiều túi đựng bắp rang, với lại hôm trước tôi thấy cô xách một túi lớn đồ ăn vặt về, cho nên tới hỏi cô."
Ở khu này không có cửa hàng tiện lợi, cũng không có siêu thị, so với tiểu khu Khê Địa thì có chút bất tiện, mà đồ ăn uống của các ngôi sao thì hầu như đều có trợ lý chuẩn bị, đi mua sắm đồ dùng thì phải lái xe ít nhất nửa tiếng mới đến siêu thị ở gần đây, đây cũng là lý do vì sao Khương Diệp lại sang nhà hàng xóm để mượn.
Người dẫn chương trình kia 'Ha' một tiếng: "Không hổ danh là tốt nghiệp đại học H, quan sát cũng thật tỉ mỉ."
"Nhà tôi vẫn còn, cô có muốn mượn thêm thứ gì nữa không?"
Vốn dĩ Khương Diệp định từ chối, trong ấn tượng của cô thì đi xem phim chỉ cần bắp rang bơ là đủ.. à, còn có kem ốc quế nữa.
Cuối cùng thì Khương Diệp cũng đi vào theo người dẫn chương trình kia, căn phòng có chút lộn xộn, là căn phòng điển hình của nữ độc thân, quần áo ném khắp nơi.
"Có chút bừa bộ, tôi không có tiền thuê trợ lý, cũng lười thu dọn cho nên cô đừng để ý nhé." Người dẫn chương trình nhún vai, mở tủ lạnh: "Muốn ăn cái gì thì cô tự lấy nhé."
Khương Diệp rất ít khi ăn vặt, đối với mấy thứ này không biết nhiều, trước tiên từ trong tủ lạnh lấy ra bắp rang.
"A, đây là vị bơ, trong đó còn có bắp rang vị nguyên bản và vị BBQ." Người dẫn chương trình lục trong tủ lạnh, rồi lại quan sát ở xung quanh, cuối cùng giữ lại một gói vị BBQ còn lại đưa cho Khương Diệp vị bắp rang nguyên bản. "Để lại cho tôi cái này là được rồi, những cái khác cô cầm về đi."
Hai gói bắp rang, một hộp socola rượu, Khương Diệp cầm ba thứ này nói cảm ơn rồi đi về.
"Này." Người dẫn chương trình trước khi đóng cửa gọi Khương Diệp lại, chỉ chỉ chiếc xe ở đối diện "Cô chú ý một chút, lúc ra vào thì nên đeo khẩu trang."
Khương Diệp nhìn theo hướng tay của cô thì thấy xe của Chung Trì Tân đỗ ở đó.
Hiển nhiên vị hàng xóm này đã trông thấy Chung Trì Tân đi đến nhà của cô.
"Cảm ơn." Khương Diệp cầm đồ ăn vặt trong tay sau đó nghiêm túc nói cảm ơn với vị hàng xóm này.
Sau khi trở về, Chung Trì Tân đã chọn xong phim, nhưng vẫn tạm dừng chưa chiếu, anh ngồi ở đó xem những đĩa phim khác.
Khương Diệp gõ cửa một cái, sau đó đi vào đem đồ ăn vặt đưa cho Chung Trì Tân: "Sao anh vẫn chưa xem vậy?"
Chung Trì Tân cúi đầu nhìn bắp rang và socola ở trong lòng mình sau đó ngẩng đầu kéo cô ngồi xuống: "Chờ em cùng nhau xem."
Khương Diệp lấy điều khiển ấn, phim bắt đầu chiếu, đèn xung quanh cũng dần tối xuống. Căn phòng này dùng máy chiếu để chiếu phim, hiển nhiên không bằng phòng chiếu phim ở nhà Chung Trì Tân, âm thanh cũng kém hơn rất nhiều.
Phim bắt đầu, Chung Trì Tân ngồi xếp bằng bên cạnh Khương Diệp, anh mở gói bắp rang ra nói: "Vừa rồi em ra ngoài mua những thứ này sao? Ở gần đây cũng có cửa hàng tiện lợi à?"
"Không phải." Khương Diệp bỏ điều khiển từ xa xuống "Em mượn hàng xóm."
Lúc này trong lòng Chung Trì Tân có chút ghen, nhưng một mực không thừa nhận, anh nói: "Hàng xóm rất nhiệt tình."
"Ừm, em quên hỏi tên cô ấy rồi." Khương Diệp ngẩng đầu nhìn màn hình máy chiếu nói "Hình như là người dẫn chương trình của đài Hỏa Lê thì phải."
Người dẫn chương trình nữ?
Lúc này bình dấm chua trong lòng Chung Trì Tân mới giảm xuống.
Anh mở gói bắp rang ra, lấy một miếng đưa cho Khương Diệp.
Khương Diệp nhìn anh một cái, sau đó đưa tay ra lấy rồi bỏ vào trong miệng của mình.
Thật ra thói quen của Chung Trì Tân và cô tương đối khác biệt, giống như trong lúc xem phim, Khương Diệp thích yên tĩnh, cô có thói quen phân tích các cảnh quay, phân tích các biểu cảm của diễn viên, mà Chung Trì Tân lúc thì cúi đầu ăn bắp rang, thỉnh thoảng còn đưa cho cô. Nếu như là người khác mà quấy rầy cô như vậy, Khương Diệp hoặc là đứng dậy rời đi hoặc là làm cho đối phương rời đi.