Chương 71
Khương Diệp vốn dĩ chỉ muốn đến đây lấy xe sau đó trở về, trên đường về thì suy nghĩ lại một chút về nhân vật Đỗ Nhược, kết quả không hiểu tại sao lại bị Chung Trì Tân lôi kéo đến tầng ba, tham quan nhà kính một vòng, sau đó lại ngồi trong lương đình nghe anh đàn hát.
Khương Diệp ban đầu còn cho là mình không có tâm trạng để nghe, kết quả là sau khi Chung Trì Tân hát thì những tâm tình khác đều tan biến, trong đầu chỉ còn lại giọng hát và tiếng đàn của anh.
Ngón tay thon dài như ngọc đặt trên phím đàn đen trắng, tiếng hát sạch sẽ mát lạnh hòa với hương hoa ở xung quanh truyền đến.
Tiếng đàn, tiếng hát, hương hoa.. còn có người đàn ông ngồi trước cây đàn, bên trong nhà kính phảng phất như hình ảnh của một bộ phim vậy.
Trong khoảnh khắc Khương Diệp cho rằng bản thân xuất hiện ở chỗ này thật không đúng lúc, cho đến khi Chung Trì Tân nhìn cô cười, cái nhìn kia mới đem tâm tư đang trôi nổi của Khương Diệp ổn định lại.
"Rất hay."
Câu hát cuối cùng được Chung Trì Tân hát ra Khương Diệp liền đưa tay ra vỗ.
"Cô có muốn qua đây thử không?" Chung Trì Tân nhường ra một vị trí hỏi cô.
"Đánh đàn dương cầm sao? Tôi không biết." Khương Diệp không chút nghĩ ngợi gì mà từ chối.
Chung Trì Tân nhìn về phía Khương Diệp: "Không sao, tôi sẽ dạy cô, nhiều nghiên cứu khoa học cho thấy âm nhạc sẽ giúp con người tìm thấy được linh cảm."
Khương Diệp bị Chung Trì Tân làm lay động, đi qua đó ngồi bên cạnh anh, hai tay đặt lên phím đàn không dám ấn xuống.
"Cô ấn xuống đi." Chung Trì Tân nghiêng mặt nhìn Khương Diệp nói "Tùy ý ấn xuống."
Thoáng do dự một chút, sau đó Khương Diệp liền ấn ngón tay xuống, cây đàn lập tức phát ra âm thanh, cô hơi kinh ngạc bởi vì chỉ là tùy tiện ấn xuống nhưng âm thanh phát ra cũng không quá khó nghe.
Khuỷu tay của Chung Trì Tân tì nhẹ vào nắp đàn, nghiêng đầu hỏi Khương Diệp: "Cô trước kia không có chạm qua vào đàn dương cầm sao?"
"Không có." Khương Diệp nhìn chằm chằm những phím đàn đen trắng ở trước mặt, khoảng cách rất là gần, lúc nhỏ cô biết bản thân mình không có thiên phú về âm nhạc nên không có chạm qua.
"Tôi sẽ dạy cô bài đơn giản nhất là bài 'ngôi sao nhỏ' nhé." Chung Trì Tân ngồi dậy, giới thiệu từng phím đàn cho Khương Diệp "Tôi sẽ đàn trước một lần."
Sau khi đàn xong, Chung Trì Tân chuẩn bị dạy Khương Diệp trước một đoạn, kết quả lại nghe thấy cô nói: "Tôi đã học xong."
Chung Trì Tân: ".. cô đã học xong rồi?"
Khương Diệp gật đầu, vừa rồi Chung Trì Tân đàn chậm, cũng chỉ có mấy phím đàn thôi, cô đã nhớ rất kỹ, thậm chí còn có thể đoán ra được khoảng cách thời gian mỗi lần anh ấn phím đàn nữa.
Chung Trì Tân hai tay tránh ra: "Cô đến đàn đi."
Sự thật chứng minh, Khương Diệp không nói quá, cô thực sự ấn không có sai một phím đàn nào.
Nhưng mà Chung Trì Tân ngồi ở bên cạnh lại bật cười: "Cô là người máy sao? Thật giống như người máy biết đánh đàn dương cầm ấy."
Chỉ nhớ rõ thứ tự phím đàn lại không hiểu rõ nội hàm bên trong nó.
Khương Diệp: "..."
Cô biết bản thân mình không có thiên phú về âm nhạc mà.
"Tôi đi trước." Khương Diệp muốn trở về, ngày hôm nay mất mặt cũng đã đủ nhiều rồi.
"Chờ một chút." Chung Trì Tân giữ chặt tay Khương Diệp, thấy cô quay đầu nhìn lại thì buông tay ra "Cô đàn lại một đoạn ngắn nữa thử xem."
Khương Diệp nhìn chằm chằm mắt Chung Trì Tân, cuối cùng vẫn ngồi xuống một lần nữa.
"Không phải chuyện gì cũng dựa vào trí nhớ tốt đều có thể hoàn thành tốt." Chung Trì Tân ra hiệu Khương Diệp để tay lại trên phím đàn: "Cô quá gấp gáp."
Khương Diệp thả chậm tốc độ lại ấn từng phím đàn, nhưng so với vừa rồi thì càng hỏng, chính bản thân cô cũng cảm thấy những âm thanh cứng đờ này, nhưng Chung Trì Tân lại cho rằng có tiến bộ: "Lại từ từ tăng tốc độ lên, như vậy âm thanh sẽ nối tiếp nhau, không cần quá nhanh."
Lại một lần nữa tăng tốc độ tay lên, Khương Diệp vậy mà lại có chút khẩn trương: "Hiện tại thế nào?"
"Ừm, rất tốt." Chung Trì Tân dựa ở trên nắp đàn nghiêm túc nói "so với lần thứ nhất thì tốt hơn nhiều."
Nhận được sự cổ vũ, Khương Diệp đối với đàn dương cầm cũng có hứng thú, lại tiếp tục đàn.
"Cô hiện tại đang quay phim sao?" Chung Trì Tân đột nhiên hỏi.
"Ừm." Khương Diệp đè lại phím đàn rồi ngừng lại.
"Quay phim.. không thuận lợi?" Chung Trì Tân hỏi vấn đề này cũng đã cho là mình nói sai, lúc đầu ở Tỉnh Y, kỹ thuật diễn của Khương Diệp đã rõ như ban ngày rồi.
Anh không ngờ đến là Khương Diệp vậy mà không có phủ nhận, mà là gật đầu thừa nhận.
"Tôi đang quay 'Tượng Y'" ngón tay Khương Diệp giơ lên rồi lại hạ xuống, đàn dương cầm phát ra một âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Chung Trì Tân nhớ tới lúc bọn họ ghi hình chương trình thực tế, đạt được món quà lớn đó chính là bộ phim này.
"Cô diễn vai nữ chính, không thích ứng được sao?" Chung Trì Tân không có kỹ thuật diễn như Khương Diệp vì vậy nên nghĩ kỹ thuật của cô chắc phải hơn đa số những diễn viên bây giờ.
Khương Diệp bỗng nhiên cười một tiếng: "Không, là tôi không biết diễn."
Đỗ Nhược quá ngây thơ, chính trực, cô ấy là một người dành quãng thời gian mười năm để nghiên cứu Trung y, vì thế khi xem bệnh cho người khác sẽ không có để ý tới những việc ngoài lề, kinh nghiệm của cô ấy được ví như truyền kỳ, nhưng kỳ thực cái giá phải trả phía sau thì không có ai biết được.
Đương nhiên 'Tượng Y' chủ yếu nói về Đỗ Nhược, những chuyện kia chỉ là dẫn truyện mà thôi, trọng điểm chính là cô ấy làm thế nào để đem y thuật truyền bá rộng rãi cho mọi người, tạo nên một truyền kỳ trong giới y thuật.
Khương Diệp thật ra cho rằng Đỗ Nhược là một người ích kỷ, cô ấy vì mục tiêu của mình mà hi sinh người khác, nhưng lại không có những tâm cơ xấu xa, nếu như không phải bởi vì tài năng y thuật của mình có thể cứu sống một số nhân vật lớn thì đã có khả năng chết sớm ở cái thời đại hỗn loạn đó rồi.
Khương Diệp nghĩ mãi cũng không có hiểu được cái nguyên tắc của Đỗ Nhược.
"Đỗ Nhược đúng là không giống với cô." Chung Trì Tân dựa ở bên cạnh nói.
"Cái gì?" Khương Diệp kinh ngạc nhìn về phía anh, có một khoảnh khắc rất muốn nói ra hết lời trong lòng.
"Tôi.. sau khi ghi hình trở về thì có đọc qua tiểu thuyết 'Tượng Y', cô đi theo tôi." Chung Trì Tân đứng dậy lôi kéo Khương Diệp đi xuống dưới lầu.
Hai người đi vào thư phòng, Chung Trì Tân ở cạnh cửa sổ cầm lấy một quyển sách đưa cho Khương Diệp.
Lực chú ý của Khương Diệp bị căn phòng này hấp dẫn, phòng này so với cách bày trí của mọi người không giống nhau, thư phòng của Chung Trì Tân đặc biệt.. thoải mái dễ chịu.
Trong phòng có một cái cửa sổ rất lớn, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào làm cho cả gian phòng đều trở nên ấm áp. Trên mặt thảm còn có lác đác những tờ giấy nhạc phổ, còn có mấy cái ghế mềm mại, tùy tiện có thể nằm xuống.
Khương Diệp cúi đầu nhìn quyển truyện trên tay, là tiểu thuyết nguyên tác 'Tượng Y', cô mở truyện ra thì thấy bên trong được viết rất nhiều nốt nhạc còn có ghi chú nữa.
Khương Diệp: "..."
Giống với sách vở của học sinh quá.
Chung Trì Tân cũng nhìn thấy những thứ mà mình vẽ lên trên thì vội ho một tiếng, đưa tay lật qua vài trang: "Đỗ Nhược có chút.. cứng nhắc, thật ra tôi cũng không quá thích cô ấy."
Khương Diệp nhìn chữ viết ở phía bên trên, Khấu Tu Đường-Tượng Y đứng ở lập trường của Đỗ Nhược thì thực sự rất đẹp, tự mang văn phong cá nhân của mình, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân làm cho quyển tiểu thuyết này nổi tiếng. Chỉ là đổi một góc nhìn khác thì sẽ phát hiện con người Đỗ Nhược tương đối cứng nhắc.
So sánh với nguyên tác thì thấy không giống, nếu như quay thành phim thì tất cả các vai phụ sẽ nổi lên mà Đỗ Nhược lúc đó sẽ bị người xem phát hiện rõ ràng.
Khương Diệp hi vọng bản thân tìm được điểm thăng bằng, có thể làm cho mình và người xem hiểu được những hành động hay việc làm của Đỗ Nhược.
"Chẳng qua hai người cũng có điểm giống nhau." Chung Trì Tân chỉ vào quyển tiểu thuyết nói.
"Chúng tôi giống nhau sao?"
Chung Trì Tân gật đầu: "Đỗ Nhược có y thuật rất giỏi, cô thì kỹ năng diễn cũng giỏi."
Khương Diệp không khỏi lắc đầu, cái này thì sao lại gọi là giống nhau được chứ.
"Đỗ Nhược có lòng kiên trì với y thuật, cô cũng kiên trì với việc diễn kịch, hai người đều có lòng kiên trì."
"Đỗ Nhược trị bệnh không phân biệt tốt xấu." Khương Diệp đối với hành động chữa bệnh cho những người phản quốc và xâm lược của Đỗ Nhược mười phần không thích, trong kịch bản hết lần này đến lần khác cũng không xuất hiện tình huống bí ẩn, thậm chí trong tiểu thuyết cũng chỉ là miêu tả sơ lược, Khương Diệp đoán là do Khấu Tu Đường muốn thể hiện triết lý lương y như từ mẫu.
"Cô đóng phim mà cũng xem xét đến nhân vật tốt hay xấu sao?" Chung Trì Tân hỏi lại.
Câu hỏi dở dở ương ương này làm Khương Diệp có chút buồn cười, nhưng ánh mắt Chung Trì Tân nhìn cô chăm chú, nụ cười ở bên môi rồi nhưng lại hạ xuống.
".. Quyển truyện này của anh có thể cho tôi mượn xem được không?" Một lát sau Khương Diệp khép lại quyển tiểu thuyết rồi hỏi, thực ra ở nhà cô cũng đã có một quyển rồi.
"Được, cho cô." Chung Trì Tân cảm thấy ở phương diện đóng phim không thể giúp gì được cho cô, anh chỉ muốn Khương Diệp di dời lực chú ý đi một chút, hi vọng trong ánh mắt cô ít đi một phần ảm đạm.
"Cảm ơn." Khương Diệp chân thành nói ".. Bài hát mới của anh rất hay."
Chỉ hát cho một mình cô nghe ca khúc mới.
Chung Trì Tân cúi xuống nhìn thảm dưới chân, trong lòng nói thầm một câu.
* * *
Sau khi Khương Diệp đi về, bọn họ hoàn toàn không biết trong một siêu thoại bí mật có một chuyện đang dần phát sinh.
@Tám chuyện giới giải trí: [ Rốt cuộc tôi cũng có được tấm ảnh với thần tượng thứ hai của mình rồi, hút trượt. Jpg]
[ ahihi, Khương Tiểu Diệp! Hút trượt. Jpg]
[ Phiến Phiến thật giỏi, ai cũng có thể chụp ảnh chung, tôi nhớ được bức ảnh đầu tiên mà cô đăng chính là ảnh chụp chung với ca ca.]
[ Phiến Phiến vì sao luôn luôn có thể cùng những đại minh tinh kia chụp ảnh chung vậy, thật ao ước.]
[ Những thứ khác tôi không nói, nhưng tôi có một vấn đề cần hỏi, vì sao Phiến Phiến không chọn bối cảnh khác, lần nào cũng là một kệ hàng thật lớn ở phía sau, là ở bên trong cửa hàng tiện lợi sao? Xin hỏi là ở cửa hàng nào có thể gặp được minh tinh vậy, hì hì]
[ Chính là photoshop đó, Phiến Phiến không thấy mệt mỏi sao? Mỗi lần đều photoshop thành khung cảnh trong cửa hàng tiện lợi, chẳng qua kỹ thuật photoshop cũng tăng lên không ít đó.]
@Tám chuyện giới giải trí: [ Các vị, xem thật kỹ ảnh là được, đừng có quan tâm quá nhiều về tôi làm gì, không thì về sau sẽ không có ảnh để xem nữa đâu.]
Cô ấy có thể nói bản thân vì theo đuổi thần tượng mà mỗi ngày đều làm nhân viên cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu Khê Địa hay sao?
[ Phiến Phiến, tôi có thể hỏi một chút là nhìn thấy Khương Diệp ngoài đời thật là cảm giác gì vậy? ]
Tám chuyện giới giải trí: [ Chính là đẹp không còn chỗ để chê nữa, cô ấy ở bên ngoài còn xinh đẹp hơn trong phim nhiều.]
[ A a a, tôi cũng muốn gặp cảnh sát Triệu, cảnh sát Triệu mà là thật thì có phải hay không.]
Giản Lạp Lạp mặc quần áo đồng phục đứng ở quầy thu ngân xem những bình luận này, trong chớp mắt nhớ lại một buổi tối nào đó, đó là một đêm cực kỳ đặc biệt, cô nhìn thấy Chung Trì Tân đi cùng với một.. soái ca?
Cô ấy vội vàng tìm trong album ảnh của mình, tìm đến ảnh cảnh sát Triệu, gặp quỷ rồi, đó không phải là cảnh sát Triệu, đó là một người đầu đinh giống cảnh sát Triệu mà thôi.
Đại soái ca=Cảnh sát Triệu=Khương Diệp, Khương Diệp và Chung Trì Tân đi mua bia chung với nhau=Khương Diệp và Chung Trì Tân có quen biết?
Đêm hôm khuya khoắt hai người cùng mặc áo khoác đen, giả vờ tách ra đi mua bia.
Cô ấy vậy mà lại gặp được chuyện gì vậy?
Thần tượng thứ nhất và thần tượng thứ hai ở cùng một chỗ thì phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Giản Lạp Lạp đột nhiên dâng lên một cái tinh thần trọng nghĩa: Cô ấy phải bảo vệ ca ca tốt nhất thế giới và Khương Tiểu Diệp.
Nhưng hiện tại cô ấy rất muốn phát đường này ra a!
Tám chuyện giới giải trí: [ Cầu mong video couple của ca ca và Khương Tiểu Diệp, có người làm qua không? Mau gửi đi, tôi ở đây chờ mong.]
[ Phiến Phiến cô không biết sao? Hai người bọn họ cắt ghép không có được, hình ảnh tương tác thì thiếu, dù sao thì cắt ghép lên cũng không có xứng đôi.]
Tám chuyện giới giải trí: [ Phim 'Bốn mùa' sắp công chiếu, Khương Diệp không phải là diễn nữ chính hay sao? Mấy người đem hình ảnh của Triệu Cấu cắt đi đổi thành ca ca, ai làm được tôi chuyển cho một vạn!]
Chỉ khám phá không nói thẳng: [ Ta đây đã sớm xem qua 'Bốn mùa' liền biết là không có khả năng đó đâu, ai có thể dùng hình ảnh Khương Diệp trong 'Bốn mùa' cắt ghép với hình ảnh của Chung Trì Tân mà ra cảm giác couple thì tôi chặt đầu cho mọi người xem, thuận tiện chuyển luôn cho mười vạn.]
Vô tình vô nghĩa cắt ghép giới giải trí: [ 'Bốn mùa' còn chưa có chiếu tôi không có cách nào làm được nhưng tôi có photoshop một bức ảnh @Tám chuyện giới giải trí, có thể chuyển tiền không? Hình ảnh. Jpg]