Chương 70
Cốt truyện của 'Tượng Y' không được coi là mới lạ, nhưng nữ chính Đỗ Nhược ở niên đại đó thì lại là một truyền kỳ.
Đỗ Nhược xuất thân từ gia đình Trung y, có thiên phú về y thuật, là nhân tài trăm năm hiếm có của gia đình họ Đỗ. Nhưng thời đại đó văn hóa kinh tế gặp phải biến cố, Đỗ gia sụp đổ. Chỉ còn lại anh chị em họ là sống sót, có người dấn thân vào con đường cách mạng, có người bỏ Trung Y đi nước ngoài du học, học Tây y.
Cha Đỗ cũng bởi vì một lần xem bệnh mà thanh danh bị hủy, từ đó không gượng dậy nổi.
Đỗ Nhược lúc đó mười bảy tuổi, gánh vác tất cả công việc của Ngọc Xuân Đường, theo thời gian, tất cả mọi người đều biết Đỗ Nhược có y thuật cao minh. Danh tiếng lan xa, tự nhiên sẽ rơi vào tầm ngắm của một số người. Ba năm sau, Đỗ Nhược bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, câu chuyện cũng từ đây bắt đầu.
"Tôi luôn cảm thấy cái cốt truyện này cũng quá hư cấu rồi, phụ nữ thời đại đó làm gì có ai lợi hại như vậy, đúng không?" Hạ Lỵ người diễn vai chị họ của Đỗ Nhược kéo cái ghế qua, ngồi bên cạnh Khương Diệp cười nói "lúc tôi đọc 'Tượng Y' trong đầu có suy nghĩ là lời văn của biên kịch Khấu cũng quá mạnh mẽ đi, chắc là do hình tượng vợ anh ấy cũng mạnh mẽ như vậy."
Khương Diệp ngẩng đầu nhìn qua: "Trên thực tế ở thời đại đó có rất nhiều phụ nữ lợi hại, trong lịch sử cũng có không ít tài nữ, có thời gian cô có thể đọc nhiều sách lịch sử để tìm hiểu."
Hạ Lỵ nghẹn họng, cô ta nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Khương Diệp thì không xác định được là cô ấy đang cười nhạo mình đọc ít sách hay là thật lòng đề nghị mình đọc nhiều sách nữa.
Hạ Lỵ là một diễn viên tuyến ba, mới đến đoàn làm phim được một tuần, có quan hệ khá tốt với mọi người, mỗi ngày ở trong đoàn phim sẽ có người nói chuyện với cô ta, ở phim trường kêu bạn gọi bè, giống như cô ta mới là diễn viên chính vậy.
Bí quyết của cô ta là nói chuyện phàn nàn với mọi người, đương nhiên những câu chuyện phàn nàn này thì sẽ tùy người mà khác nhau, căn cứ theo công việc của họ mà nói, từ đó rút ngắn được khoảng cách quan hệ.
Về phần có tạo thành bạn bè chân chính hay không thì Hạ Lỵ không quan tâm đến.
Chẳng qua Hạ Lỵ không ngờ tới câu đầu tiên bắt chuyện lại bị Khương Diệp nói thành như thế.
"Tiểu Diệp, cô có thể nói cho tôi tên mấy quyển sách được không, có thời gian tôi sẽ đọc." Hạ Lỵ tự nhận là giỏi giao tiếp, sẽ không vì câu đầu bắt chuyện thất bại mà từ bỏ.
Khương Diệp khép lại kịch bản, nói ra liên tiếp tên mấy quyển sách, thấy Hạ Lỵ một mặt mờ mịt, cô liền lấy tờ giấy bên cạnh ghi nhanh tên sách vào rồi sau đó đưa cho Hạ Lỵ.
"Những quyển sách này, cô trở về có thể đọc tham khảo."
Hạ Lỵ: "..."
Vậy mà đưa tên sách thật à.
"Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước nhé." Khương Diệp đứng dậy đi đến xe của mình.
Đúng lúc Nhạc Kiều nói chuyện điện thoại với Hùng Úc xong, nhìn thấy Khương Diệp tới, vội vàng mở cửa xe ra: "Chị, tại sao chị lại tới đây thế?"
Nhạc Kiều đi cùng với Khương Diệp vào đoàn làm phim, bình thường thì cô ấy thích ở trong phim trường hơn, không thích ngồi ở trong xe lắm.
"Bên ngoài ồn quá." Khương Diệp lên xe, mở kịch bản ra tiếp tục xem.
Tiểu thuyết nguyên tác của 'Tượng Y' Khương Diệp đã đọc qua một lần, kịch bản cũng đã đọc qua rồi, nhưng đọc một lần vẫn chưa tìm được điểm liên hệ với Đỗ Nhược.
Khương Diệp trước khi diễn một vai gì thì thường đem bản thân đặt vào hoàn cảnh của nhân vật, nếu như cô là người đó thì lời nói và hành động nên làm như thế nào.
Trong lòng của cô sẽ không nghĩ trước rằng bản thân sẽ phải diễn như thế nào để cho giống nhân vật, mà sẽ đặt bản thân mình chính là nhân vật trong phim.
Đối với cách làm này thì vai tốt đương nhiên sẽ dễ dàng diễn, nhưng những vai xấu phản diện thì khó mà thoát vai ra được.
Trước đó trong phim 'Bốn mùa' nhận được chỉ dạy của Điền Kiều và Triệu Cấu, Khương Diệp học được những kỹ thuật xuất diễn, áp dụng vào thì quả thật là không tệ.
Hiện tại Khương Diệp đặt mình vào nhân vật Đỗ Nhược, lại tìm không được điểm chung giữa hai người.
Nếu như bản thân là Đỗ Nhược thì rất nhiều chuyện xảy ra trước đó cô sẽ không để những chuyện đó có cơ hội xảy ra, thì toàn bộ cốt truyện sau này căn bản không phát triển ra được.
Bản thân Khương Diệp không tính là người tốt gì, bản chất thì thiện lương nhưng cũng đi kèm lợi ích thực tế, cô có thể vì lợi ích mà đi trên ranh giới pháp luật.
Có lẽ đây chính là bệnh chung của những người thông minh, đối với một số chuyện cảm giác e sợ cơ hồ là không có.
Khương Diệp rủ mắt xuống nhìn kịch bản, nếu như cô là Đỗ Nhược sinh ra từ một gia đình Trung Y, từ đời ông bà tổ tiên đã là những người cứu nhân độ thế rồi, còn cô..
"Chị, đoàn làm phim gọi chị qua." Nhạc Kiều mở cửa xe nói với Khương Diệp.
Khương Diệp lại một lần nữa khép lại kịch bản: "Đi thôi."
Bao Điển Hiền đã ngồi theo dõi ở bên kia, nhìn thấy Khương Diệp thì nói: "Mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ còn mỗi cô nữa thôi."
Phân cảnh này chính là Đỗ Nhược gặp chị họ Đỗ Mẫn, một người vừa đi du học về, một người theo Trung Y một người Tây Y, lại ở trong thời kỳ phong kiến nữa, Trung Y cũng bị liên lụy. Người chị họ này nhân cơ hội liền giễu cợt Đỗ Nhược.
"Diễn!"
Đỗ Nhược được người nhà bệnh nhân mời đến nhà xem bệnh cho lão gia của bọn họ, vừa mới chạm vào mạch thì bà Ba nhà này dẫn một bác sĩ tới, nói muốn xem bệnh cho lão gia.
"Em Ba, tôi đã mời cô Đỗ đến rồi, không mượn cô hao tâm tổn trí."
"Chị, em không phải cố ý, em cũng quen biết một bác sĩ họ Đỗ, mà người này là đi du học ở phương Tây trở về, là một bác sĩ Tây y." Bà Ba nói còn cố ý kéo dài hai chữ cuối cùng.
Đầu năm nay phàm là những đồ ở phương tây sang thì đều là đồ tốt, Tây y cũng như vậy được nhìn trúng.
"Tây Y thì sao? Cả Lâm Thành này ai mà không biết y thuật của cô Đỗ Nhược đây chứ, lại dẫn một bác sĩ Tây y từ đâu tới đây ai biết được chứ." Người con trai của đại phòng khinh thường nói.
Bà Ba của tam phòng thì ngược lại giống như nói với người đang nằm trên giường vậy: "Lão gia, tôi mời bác sĩ Đỗ tới, thêm người xem thì cũng yên tâm hơn chút, ông cũng không nên để người ta đi đến đây tay không một chuyến, cũng nên xem bệnh qua đúng không?"
"Được rồi, chờ cô Đỗ Nhược xem đã sau đó sẽ để người bà mời tới xem." Người ở trên giường bất đắc dĩ nói.
Trong lúc nói chuyện Đỗ Nhược đã bắt mạch xong, bà Ba lập tức hướng ra phía ngoài nói: "Bác sĩ Đỗ, mau vào đây."
Nhìn thấy người tiến vào, lão gia ở trên giường kinh ngạc thốt lên: "Hiện tại bác sĩ cũng trẻ như vậy sao?"
Đỗ Mẫn đi vào nhìn thấy Đỗ Nhược thì không có ngạc nhiên, cô ta sau khi trở về nghe được chuyện của Đỗ Nhược lỗ tai đã muốn đông lại rồi, chủ nhân của nhà này bị bệnh đương nhiên sẽ mời đến đại phu tốt nhất Lâm Thành, trước khi cô ta đến đã biết sẽ đυ.ng mặt Đỗ Nhược rồi.
Những hậu bối của Đỗ gia đố kị nhất chính là Đỗ Nhược.
Năm đó mấy chị em nhà họ Đỗ ra đời, tên đều do ông nội đặt cho, mẹ của Đỗ Mẫn muốn lấy tên Đỗ Nhược đặt cho cô ta, nhưng ông nội nói cái tên Đỗ Nhược này có ý nghĩa quá nặng, sợ Đỗ Mẫn sẽ không ép được nó xuống.
Kết quả thì ngược lại, ông lại chọn cái tên đó cho em họ của cô ta Đỗ Nhược.
"Đỗ Nhược, đã lâu không gặp." Trong mắt của Đỗ Mẫn chứa nụ cười của người chiến thắng nhìn về phía Đỗ Nhược giống như nhìn kẻ thất bại vậy.
Đỗ Nhược đứng lên hướng Đỗ Mẫn gật đầu: "Đã lâu không gặp."
"Hai người quen biết nhau sao?" Lão gia nằm ở trên giường cười một tiếng "Đã quen biết thì cũng không cần xem lại nữa đâu, bệnh nhẹ thôi mà."
"Không phải bệnh nhẹ đâu" Đỗ Nhược lên tiếng "Trị không dứt điểm có thể sẽ chết.'
Đỗ Mẫn cười khẽ một tiếng nhìn người trên giường sắc mặt đã khẽ biến đổi:" Tây y chúng tôi sẽ không giống như Trung Y, phải chiếu chụp tận mắt thấy mới coi là thật được, hiện tại ở trong bệnh viện đã có thể dùng máy móc soi được xương cốt con người, không có bệnh gì là không chữa được cả. "
" Vậy cô tới giúp tôi xem xem, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. "Vị lão gia kia vội vội vàng vàng nói với Đỗ Mẫn.
Đỗ Mẫn hỏi xong tình hình bệnh của lão gia, lại vạch mắt của ông ta lên xem, cuối cùng nói:" Ông cần đến bệnh viện chiếu chụp, mới có thể thấy được cơ thể bên trong đã xảy ra chuyện gì? "
" Chiếu chụp? "
Đỗ Mẫn gật đầu:" Đúng, tôi sẽ sắp xếp hẹn trước cho ông, đến lúc đó tới bệnh viện thì tìm tôi. "
Đỗ Nhược vừa mới viết xong phương thuốc, cô liền đứng dậy đem đơn thuốc đưa cho đại phu nhân nói:" Uống thuốc đúng giờ, sau một tháng thì có thể hết. "
" Những thứ này của Trung y đều là gạt người, một tháng thì ai biết được là do bệnh nhân tự khỏi hay do uống thuốc mà khỏi chứ? "Đỗ Mẫn cười lạnh" Tây y của chúng tôi sẽ đem ổ bệnh cắt bỏ, mới là giải quyết căn nguyên của bệnh. "
Đỗ Nhược bình tĩnh nói:" Chỉ biết cắt thôi sao, nếu như toàn thân chỗ nào cũng có bệnh thì có phải là phải cắt hết tứ chi hay không?'
"Cut!"
Đạo diễn đột nhiên hô giữa chừng: "Khương Diệp, cảm xúc của cô không đúng, là xảy ra chuyện gì vậy?"
Khương Diệp nháy mắt xuất diễn: "Đạo diễn, tôi.."
"Vừa rồi có mấy chỗ diễn không tốt, Đỗ Nhược là người như thế nào đến bây giờ cô vẫn chưa rõ hay sao?" Bao Điển Hiền nhíu mày dựa vào ghế, trên thực tế là ông ta không vừa lòng với Khương Diệp.
Từ lúc bắt đầu ký hợp đồng với Khương Diệp trong lòng ông ta đã bất mãn rồi, ban đầu ông ta và tổ sản xuất nhìn trúng Tô Khinh Y, cô ta có hình tượng phù hợp với nữ chính, kỹ thuật diễn cũng được, kết quả Khẩu Tu Đường lại chọn Khương Diệp tới diễn vai nữ chính.
Bao Điển Hiền cũng không có cách nào, lúc trước đã ký hợp đồng với Khấu Tu Đường, trong hợp đồng có ghi rõ biên kịch được toàn quyền quyết định chọn diễn viên.
Hiện tại xem ra Khương Diệp quả nhiên không thích hợp.
"Cái cảnh này thì có gì khó diễn chứ? Chỉ là một cảnh diễn thông thường, nhìn Hạ Lỵ cũng diễn tốt hơn cô." Bao Điển Hiền càng nói càng tức, càng nói càng cảm thấy những cảnh quay phía sau không có cách nào có thể quay được, dứt khoát quẳng kịch bản xuống, đi ra ngoài.
Hạ Lỵ đột nhiên bị kéo vào, mắt trợn to một giây, sau đó lại lặng lẽ nhìn Khương Diệp, phát hiện ánh mắt cô rủ xuống nhìn dưới đất, cũng không nói chuyện.
Mặc dù được khen thì rất vui, nhưng Hạ Lỵ vẫn có ý đồ muốn an ủi Khương Diệp: "Cái này, lần sau cô nghiêm túc diễn là được, tính tình của đạo diễn Bao không tốt lắm."
Thực tế thì làm đạo diễn chả có ai tính tình tốt cả, mỗi ngày đều muốn nhiều chuyện như vậy, quay một bộ phim có biết bao diễn viên, đạo diễn mà có tính tình tốt thì cuối cùng cũng sẽ biến thành khó tính gắt gỏng mà thôi.
Khương Diệp nói với Hạ Lỵ một tiếng: "Cảm ơn."
Cảnh quay này quay năm lần mới miễn cưỡng qua, đến cuối cùng sắc mặt đạo diễn Bao Điển Hiền cũng không có tốt lên.
"Bản thân cô trở về xem lại thật kỹ kịch bản, đừng có suốt ngày diễn loạn." Câu cuối cùng Bao Điển Hiền nói rất nặng, hiện tại anh ta đã cho rằng Khương Diệp và Khấu Tu Đường có giao dịch ở phía sau để nhận được vai diễn này.
"Chị.." Nhạc Kiều là lần đầu tiên thấy Khương Diệp ở trường quay NG nhiều lần như vậy, thời điểm quay 'Thanh quả' đều là những người khác xảy ra vấn đề.
Khương Diệp không có nói chuyện, đúng là cô diễn không có tốt, tự bản thân mình cũng có thể phát hiện ra điều đó.
Đối với nhân vật Đỗ Nhược này, cô có rất nhiều chỗ chưa có hiểu rõ.
Trên đường trở về, Khương Diệp nhận điện thoại của Chung Trì Tân.
"Xe gì vậy?" Khương Diệp đã sớm quên chuyện mình cho Chung Trì Tân mượn xe, mấy ngày hôm nay đều là Nhạc Kiều đưa đón.
"Ừm, xe của cô vẫn còn đang ở nhà tôi."
Khương Diệp bảo Nhạc Kiều quay đầu xe, sau đó nói với đầu dây bên kia: "Tôi hiện tại đi đến tiểu khu Khê Địa của anh có được không?" Vừa vặn có thể làm chuyện khác để phân tán sự chú ý.
Chung Trì Tân cúp điện thoại, sững sờ đứng ở phòng khách, sau đó lại chạy lên lầu thay quần áo.
"Em đưa chị đến tiểu khu Khê Địa, sau đó đi về nhé." Khương Diệp nói với Nhạc Kiều.
Bảo vệ ở tiểu khu Khê Địa đã nhận biết Khương Diệp, lại thêm việc quen biết Chung Trì Tân, lúc cô đi vào rất thuận lợi, thẳng đường mà đi vào bên trong.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Khương Diệp đi vào mua một chai nước, nhân viên thu ngân vẫn là nữ sinh bị chảy máu mũi lần trước, lần này nhìn thấy Khương Diệp thì kích động nói: "Cô là cảnh sát Triệu? Cô cũng ở đây sao?"
Khương Diệp híp híp mắt nghĩ, đối phương dường như không nhớ rõ là mình đã từng tới đây.
"Đúng vậy, tôi diễn vai cảnh sát Triệu." Khương Diệp quét mã tính tiền xong "Nhà tôi không ở đây, tôi đến nhà bạn."
"A, vậy chị có thể ký tên và chụp ảnh với em được không?" Nhân viên thu ngân này rất thích Khương Diệp, hiện tại cô ấy đã có thần tượng thứ hai của mình rồi.
"Chụp ở đây sao?" Khương Diệp chỉ chỉ quầy thu ngân.
Khương Diệp đứng nhìn cô nhân viên tay chân lưu loát lấy từ phía dưới lên một cái gậy tự sướиɠ, để điện thoại lên.
Nhân viên thu ngân kia đi tới, lôi kéo Khương Diệp đến khu bán đồ uống "Ở đây, chúng ta chụp ở chỗ này."
Sau khi chụp xong Khương Diệp đi ra ngoài còn nghe thấy nhân viên thu ngân nói: "Khương Tiểu Diệp cố lên! Em yêu chị."
Khương Diệp: "..."
Cô hiện tại có chút hoài nghi nguyên nhân chảy máu cam lần trước của cái cô nhân viên vày.
Khương Diệp không biết, chỉ đảo mắt một cái nhân viên thu ngân kia đã đem ảnh chụp chung post lên một nhóm bí mật.
Chung Trì Tân đỗ xe ở trong gara biệt thự, anh đứng ở bên ngoài chờ thì đã thấy Khương Diệp đang từ xa đi đến, lập tức vẫy tay gọi.
"Anh sao lại đứng ở bên ngoài thế?" Khương Diệp cười một tiếng hỏi "không sợ có người nhận ra sao?"
Chung Trì Tân không có trả lời, ngược lại nhìn Khương Diệp một lúc rồi nói: "Cô.. không vui sao?"
Khương Diệp yên lặng.
Chung Trì Tân cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh chỉ chỉ gara để xe bên kia: "Xe đỗ ở trong đó."
Rồi lại nói thêm: "Tôi mới biết một ca khúc mới, cô có thể nghe thử giúp tôi được không?"