Bác Cổ

Quyển 3 - Chương 5

Hôm sau, bác dậy sớm, lấy cái túi đeo lên người rồi đội cái nón lá đi ra ngoài. Bác từ từ chậm rãi đi về hướng ngôi nhà hôm trước. Không vội lên tiếng, bác đứng ở bên ngoài từ xa nhìn vào trong. Mắt bác nheo lại nhìn căn nhà, chậm rãi lấy ra một cây cọc nhỏ như chiếc đũa, rồi chôn nó vào đất. Bác lấy ra một tấm bùa màu trắng,chôn cùng rồi mới chậm lên tiếng:

- Có ai ở nhà không?

Từ bên trong,người đàn bà hôm trước chạy ra, nhìn thấy bác thì vội chạy ra đón:

- Sao thầy không nói trước để tụi con ra đón,

Bác chỉ im lặng, không nói gì cứ theo chân người đàn bà vào nhà. Bên trong ngôi nhà khá mới, chứng tỏ được xây cách đây không lâu. Người đàn ông vội mời bác ngồi xuống, rót chén trà mời bac s:

- Mời thầy uống chén trà cho mát.

Bác hớp ngụm nhỏ rồi đặt xuống, đặt cái túi đeo lên vai xuống, bác chậm rãi nói:

- Hôm nay, tôi đến đây thì ông bà đã biết mục đích rồi. Có thể cho tôi vào xem con gái hai người được không?

Bà mẹ hơi chần chừ, chưa lên tiếng vội, người cha vội nói:

- Được chứ, bà nó mau đưa thầy vào trong đi

Người mẹ vội dẫn cho thầy vào trong căn phòng thì thấy người con gái đang nằm ngủ mê man trên giường, bác mới thấy căn phòng dán đầy bùa chú. Bác cau mày hỏi người mẹ:

- Những tấm bùa này là ai đưa cho nhà cô vậy?

Người mẹ vội nói:

- Không dám dấu gì thầy, con gái con bị vậy thì con đi vái tứ phương. Tháng trước, con có nghe có ông thầy kia hay lắm nên tìm gặp, rồi có kể cho ông ấy nghe, rồi thầy ấy có đưa cho con mấy tấm bùa này. Nên con thỉnh về dán trong phòng. Sau đó thì không gặp được thầy ấy nữa

Bác đưa tay vuốt nhẹ mấy tấm bùa trong phòng rồi thở dài, đi đến cạnh giường, bác đặt tay lên mi tâm người con gái rồi từ từ miết thẳng xuống cằm, sau đó dùng tay vạch mắt cô ta ra.Tròng mắt hơi đυ.c, tràn đầy tơ máu đỏ. Bác ngồi xuống giường, lấy ra một tấm bùa nhỏ, dùng tay bóp miệng cô gái rồi đưa vào, Sau đó kết ấn đưa lên trán rồi bắt đầu niệm chú, bỗng cô gái như bị thứ gì đó làm cho đau đớn, cả người bắt đầu run lên, oằn người,. Bác vội dùng chỉ tím quấn 3 vòng vào ngón tay trỏ của cô gái rồi từ từ kéo tấm bùa trong miệng ra. Khi ấy cô gái mới hết quằn quại, bà mẹ thấy vậy thì hỏi:

- Thế nào rồi thầy, con gái tôi có chữa được không thầy?

Bác vẫn trầm ngâm không nói gì, từ bên trong tấm bùa, bác mở ra thì thấy một nhúm lông y như hôm trước, bà mẹ thấy nhúm lông đó thì hơi biến sắc:

- À, con xin phép đi ra ngoài để thầy tiện làm phép. Sẵn tiện chuẩn bị ít đồ đãi thầy

Nói rồi bà ta vội lui ra bên ngoài, bác nhìn rồi lắc đầu hừ khẽ. Sau đó, bác lấy cái ấn đồng đặt lêи đỉиɦ đầu cô gái, rồi bắt đầu niệm chú Lăng Nghiêm. Cả người cô gái bắt đầu lại run lên, từ trên trán cô ấy bắt đầu có hơi khói xám ngắt bốc lên. Rồi có thêm ít máu đen như mực chảy ra, thấy vậy bác ngừng niệm chú, đưa tay kết chỉ ấn đặt lên môi cô ta rồi tách ra đưa hai ngón tay vào bên trong. Bác cười khẽ rồi vỗ lên cái ấn đồng, cô gái lăn người như tỉnh lại, từ miệng ói ra một bãi nhầy hôi thối nồng nặc. Bác rót một cốc nước rồi đưa cô ta:

- Bây giờ mới chịu tỉnh lại à. uống chút nước đi

Cô gái có vẻ còn hơi mệt, chần chừ nhì bác, thều thào nói:

- Ông là ai vậy, sao lại ở trong phòng tôi

Nghe tiếng con gái, hai người chạy vào trong thì bỗng chốc vui mừng, người mẹ chạy tới ôm người con, mếu máo nói:

- Huhu, con tôi tỉnh rồi. Con làm mẹ lo quá

Bác nhìn rồi từ từ đi ra khỏi phòng, khi đi ngang qua chỗ giữa nhà, bác dừng lại nhìn lên trần rồi hừ khẽ. Lát sau, hai người cha và mẹ cô gái đi ra. Người mẹ rối rít nói:

- Nhà con đội ơn thầy làm phước, không có thấy thì chúng con chẳng biết làm sao cả

Người cha cũng nói:

- May là có thầy, chứ nhà con chỉ có duy nhất đứa con gái này thôi.

Bác ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà, thổi thổi cho bớt nóng, hớp một ngụm lớn, bác mỉm cười mỉa mai nói:

- Trà ngon thật đấy, nhưng thuốc hại người thì hơi quá ít, cũng không đủ mạnh lắm. Lá bùa tôi đưa hôm trước, chắc mới dán khi nãy đúng không? Nhà của hai người cũng tự ý đổi căn mạch cho phù hợp dưỡng tà, nhưng có lẽ là trước kia thôi đúng không?

Hai người nghe xong thì biến đổi sắc mặt, lắp bắp không nói nên lời:

- Thầy nói vậy ậy. là à à có ý gì gì. Chúng con làm sao dám dám chứ

Bác lắc đầu cười, rút ra túi áo hai nhúm lông đặt lên bàn rồi nói:

- Tôi không định dư hơi mà rặng hỏi chuyện hai người đâu. Sao cũng được, tôi đã nói vậy thì hai người chắc cũng hiểu tôi nói gì. Mà thôi, hai người đã có ý dấu diếm thì con gái hai người đành chờ ngày chết vậy

Rồi bác đứng dậy, đeo túi vải lên vai chuẩn bị rời đi, thì người cha vội lên phía trước, nhìn bác khẩn khoản:

- Thầy đừng có đi, có gì để chúng con nói rõ cho thầy nghe.

Người mẹ cũng khẩn khoản nói:

- Dạ, thưa thầy, chúng con trót dại, thầy là cao nhân bỏ qua cho chúng con lần này thôi

Bác nhìn rồi nói:

- Tôi không thích vòng vo, có chuyện gì hai người nói rõ cho tôi biết. Đây là cơ hội cuối cùng, nếu có ý muốn lừa tôi thì xin thưa, đừng hòng tôi ra tay lần nữa..

Thấy bác cứng nhắc nói vậy thì hai người có vẻ chần chừ, đưa đẩy hồi sau thì người cha lên tiếng:

- Chuyện là thế này. Hơn năm trước, nhà tôi còn nghèo khó, chưa được như bây giờ đâu. Hồi đó, tôi đi làm về trời mưa, có ghé qua một cái miếu nhỏ để trú. Vì lúc đó trời đã tối, lại mưa to nên tôi ngủ lại cái miếu đó luôn. Trong mơ tôi thấy có một người thanh niên từ từ trên bàn thờ bước xuống, tư nói mình là Cẩu Thạch thần. Nói muốn giúp nhà tôi phát giàu lên, với điều kiện mang ông ta về nhà thờ cúng rồi khi có tiền thì xây lại nhà như ông ấy yêu cầu. Con tỉnh lại thì thấy trên bàn thờ có một hòn đá khá lớn, hình dáng như con chó. Từ ngày con mang hòn đá ấy về thì nhà con làm ăn khấm khá, xây lại nhà mới, nhưng bắt đầu con gái con có dấu hiệu không bình thường, con bé nói trong mơ có người thanh niên muốn mượn xác, con gái con không chịu. Lúc đầu thì nhà con chẳng để ý lắm, nhưng sau đó thì nó trở thành như bây giờ. Còn chuyện con bỏ thuốc là thứ mà Cẩu Thạch thần đó chỉ cho con, cứ ai vào nhà thì pha vào nước mời họ. Nghe bảo là sẽ phát lên vượng khí ở nhà

Bác nhìn ông ta, mắt nghiêm lại,:

- Vậy viên đá đó ở đâu? Nhà ông còn giữ chứ

Người đàn ông thấy khắp người cứng đơ, từng đợt lạnh như có sương lạnh chạy trong người, sợ hãi nói:

- Không dám dấu, từ khi con của con bị vậy thì con cũng biết rõ là do đâu. Nên đem nó trả lại cái miếu, rồi chôn sâu nó dưới đất luôn rồi. Lần đó, con có mời thầy về làm phép thỉnh cái hòn đá đó ra khỏi nhà

Bác xoa nhẹ mi tâm, rồi nói:

- Có thể dẫn tôi đến cái miếu đó được không?