Bác Cổ

Quyển 3 - Chương 4

Bác quay về chợ huyện nơi mọi người đang bán, lặng lẽ vào trong lều của mình, bác mở hòm đồ của mình lấy ra cái lọ đầu cóc thân người. Rồi đi ra ngoài, thấy chú Tư thì bác thì hỏi:

- À, buôn bán thế nào rồi hả Tư? Có đắc khách không hả

Chú Tư lau mồ hôi ở trán nói:

- Cũng tạm thôi anh à, chắc do bà con nơi đây chưa biết mình tới. Em vừa bảo mấy người đem theo ít đồ đi qua mấy vùng gần đây rao bán để họ biết mà tới mua

Bác trầm ngâm, rồi nói:

- Ừ, chú gọi mọi người tới anh bảo. Anh định làm chút phù phép cho buôn bán thuận lơi hơn

Nghe bác nói vậy, chú Tư cũng đi tập hợp mọi người lại. Lúc tới đông đủ, thì đã thấy bác đã chuẩn bị sẵn một cái bàn nhỏ, trên đó là một cái lọ gỗ 3 cây nến và một lư hương nhỏ. Bác đang cặp cụi họa mấy đường phù thì dừng lại, ngẩng đầu lên nói:

- Thấy mọi người buôn bán vất vả, mà Hai Cổ tui chả phụ gì cũng áy náy. Nói thiệt, máu buôn bán hồi trước lục rồi. Thôi, hôm nay để tui làm chú phù phép để mọi người làm ăn dễ hơn

Nói rồi, bác lấy ra một cái chuông nhỏ rung lên 3 hồi lớn dần, rồi bảo mọi người lên thắp mỗi nén hương, rồi bác lấy tấm bùa đã vẽ từ trước, đốt lên rồi đưa sang 3 ngọn nến. Ánh lửa từ từ cháy lên, bác lấy ra một cái lọ nước đổ vào một cái chén nhỏ, sau đó chích lấy ít máu ở đầu ngón tay pha vào. Bắt phù ấn đặt lên cái lọ gỗ bác bắt đầu niệm chú, nước trong chén như sôi lên, dần dần bốc hơi lên rồi để lại ít cặn đỏ như đá vụn,. Rồi lấy một sợi chỉ đỏ quấn quanh cái lọ gỗ, rồi sâu vào một cây kim. Bác kết ấn, gỡ tấm phù trên lọ gỗ rồi bắt đầu đọc chú. Thiềm thừ trong lọ bắt đầu chui ra, nó lắc lắc cái đầu, vênh váo nhìn mọi người. Nó nhảy xuống trước lư hương, lắc lư vì hương khói. Bác đưa tay vuốt đầu nó, nhìn rồi nói:

- Đây là thiềm thừ, vật chuyên phù hộ làm ăn. Có nó thì công việc buôn bán sẽ suông sẻ hơn nhiều. Mấy chú đừng sợ, nó không làm hại đâu. Mỗi ngày, cứ đúng 5h sáng và 12 h trưa, mấy chú cứ lấy trứng gà tới cho nó ăn.

Chú Tư nhìn nó hơi sợ sợ vì con thiềm thừ to như quả bóng nhỏ con con, lại có thêm cặp mắt đang lườm lườm mọi người,:

- Ui, tụi em có biết làm phép như anh đâu mà cho nó ăn chứ

Bác cười rồi nói:

- Không sao, cứ lấy trứng gà tới. Thấy cây kim này chứ, cứ châm vào trứng rồi thắp cho nó 2 cây hương. Mà lần nào buôn bán được lãi đậm thì nhớ nấu nước thơm, đặt gần rồi xông cho nó nha. Coi vậy chứ, nó được việc lắm đó

Bác cười cười, vuốt cái đầu thiềm thừ đang lắc lư. Sau đó, bác dặn mọi người nếu có ai tới tìm gặp thì cứ cho vào. Bác vào trong lếu của mình, ngồi xuống tọa thiền. Thì được buổi chiều, thì chú Tư mới nói vọng vào:

- Anh Cổ ơi, có người tìm anh nè

Bác mở mắt nói:

- À, anh biết rồi

Rồi bác thu người lại, thở ra một ngụm trọc khí rồi bước ra ngoài. Bên ngoài là hai người gồm một người đàn bà và một người đàn ông, mà bác đã gặp từ trước đó ở chỗ cô gái kia. Thấy bác, người đàn bà vọi chạy tới, nói với giọng cầu khẩn:

- Đúng là thầy thật rồi, lúc sáng tôi có hơi quá lời. Mong thầy bỏ qua cho, tôi chỉ cầu thầ cứu giúp con gái của tôi với.

Người đàn ông cũng cầu khẩn bác:

- Là chúng tôi mắt hạn hẹp, có điều mạo phạm thầy. Thầy có lòng từ bi mà ra tay cứu con tôi với

Bác lạnh giọng nói:

- Vào trong rồi hẳn nói chuyện

Vào bên trong thì bác mới biết người đàn bà là mẹ cô gái lúc sáng, còn người đàn ông là cha. Bác rót cho họ chén trà rồi hỏi:

- Sao hai người biết tôi ở đây mà tới tìm

Người đàn ông vội đáp:

- Do lúc sáng gặp thầy, tụi con nghe giọng và chưa bao giờ gặp thầy ở vũng này nên biết thầy vùng khác đến. Tụi con mới hỏi mới biết có một đoàn buôn mới tới, mạn phép tới tìm thì đúng thật thầy ở đây

Rồi bác đứng dậy, lấy ra tấm phù quỷ đang cười treo lên, hai tay kết ấn đặt lên rồi miết nhẹ vu ngữ lên đó.

Bác lắc đầu:

- Tôi không dám nhận thầy bà gì đâu, tôi thấy chuyện bất bình thì ra tay thôi. Nào, bây giờ hai người có thể kể đầu đuôi thế nào được chứ? Không lo bị nghe trộm nữa rồi

Bấy giờ người đàn bà mới sụt sùi nói:

- Chuyện là thế này ạ. Một năm trước con của con bắt đầu có dấu hiệu lạ lắm. Nó vốn là đứa hay cười hay nói, ấy thế mà ban ngày toàn ngủ lì bì, rồi bắt đầu ăn nhiều. Sức ăn của nó thì phải 4 người cộng lại, không những thế khắp người nó có những vết bầm tím. Con có hỏi thì nó luôn nạt lại, có lần còn suýt cắn. Con bé hồi giờ, ai cũng biết nó hiếu thảo,

Tiếp lời người đàn bà, người đàn ông thưa:

- Không những thế, nó hay biểu hiện như lên cơn dại. Mấy lần gia đình con có đưa đi khám thì chả khám ra bệnh gì. Rồi gần 3 tháng trước, nó bỗng đòi đi tu. Con cũng thấy lạ, thôi để nó lên chùa tĩnh tâm thử xem. Ai ngờ nó mới bước chân đến cổng chùa đã ngã lăn ra, không dám đi nữa. Con với vợ mới bắt đầu nghi ngờ, có mời thầy về giải cũng không được

Bác nghe sơ qua thì cau mày lại, suy nghĩ hồi lâu rồi đứng dậy, mở lấy thùng đồ lấy ra một tấm bùa dài gần gang tay người lớn, trên có hai dòng chữ đỏ ngoằn ngoèo đan chéo nhau

- Được rồi, hai người cầm cái này đi về, dán lên cây gác đòn xà nhà. Rồi có gì mai tôi đến

Hai người cảm ơn rối rít rồi lui ra đi về. Bác nhìn hai người, nghiêm mặt lại:

- Hừ, đúng thật chuyện này ra rất kỳ lạ. Không lẽ có gì ẩn khuất ư?

Rồi đi tới chỗ hai người đó ngồi khi nãy vén tấm chiếu lên, thì thấy một nhúm lông, cầm chúng trên tay vò vò lại, mắt bác nghiêm lại: " Là lông của thú vật "