Ý chí sinh tồn trong mình trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết, song giãy dụa cách mấy cũng vô ích, chẳng tài nào thoát ra, chỉ còn biết nằm yên chịu đựng tiếng cười the thé quái đản như từ nơi xa xăm mơ hồ nào đó xuyên thẳng vào màng nhĩ. Có lẽ mình phải chấp nhận số phận thôi, lẽ ra mình không nên sang đây một mình trong lúc trời mưa gió hoang vắng thế này, không, tốt nhất là mình không nên về đây thì đúng hơn, trúng vào thời gian quái quỷ khốn kiếp này.
Vào giây phút cuối cùng còn cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, mình nghĩ rất nhiều, vô số suy nghĩ, hàng trăm hàng nghìn khuôn mặt người thân, bạn bè mơ mơ hồ hồ lướt qua đầu mình.
Sau cùng, tất cả mờ dần mờ dần, chỉ còn lại gương mặt quen thuộc của thằng Biền đang nhìn mình đầy lo lắng, miệng nó liên hồi kêu to “Anh Sáu, anh Sáu…”
Bốp!
Cú tát tựa trời giáng khiến mình choàng tỉnh, ngơ ngác mở mắt lờ đờ nhìn thằng Biền đang ngồi xổm gần đầu mình, nó mím răng mím lợi kéo tay mình, miệng hò hét:
– Hả miệng ra coi, lẹ lên!
Lúc này, mình mới nhận thấy cổ họng đang bị thứ gì đó chèn ngang, theo bản năng liền há to miệng, trơ mắt nhìn thằng Biền kéo thứ đó ra khỏi miệng mình. Hóa ra, thứ đó chính là bàn tay mình chả hiểu sao lại thọc sâu vào trong miệng rồi bám cứng trong đó, suýt nữa làm mình tắt thở chết rồi.
Mình hít sâu mấy hơi không khí trong lành, l*иg ngực phập phồng hổn hển, mắt ngó quanh phát hiện mình vẫn còn ở bên nhà ông Hai và đang nằm gần miệng giếng, đúng như những gì còn sót lại sau cùng trong trí nhớ trước khi bất tỉnh. Trời vẫn mưa nhưng đã dịu, thằng Biền sau khi đánh tỉnh mình đang loay hoay đỡ Hoa nằm ngay bên cạnh mình ngồi dậy. Cách đó vài mét, con Vàng nằm bất động, còn con Mực đã biến mất dạng.
Cần phải mua chóng đi khỏi chỗ này!
Ý nghĩ xẹt ngang thần trí, mình lồm cồm bò dậy, mặc kệ toàn thân đầy sình lầy dơ dáy, hét toáng vào tai thằng Biền bằng thanh âm khàn đặc:
– Mày bế Hoa về bên nhà chỉ đi, tao ẵm con Vàng!
Lẽ ra mình lớn, khỏe hơn nên lo phần Hoa mới đúng, nhưng hiện giờ mình đuối lắm rồi, đi còn không vững nói gì.
Thằng Biền không hỏi gì, chỉ gục gặt đầu rồi mau chóng xốc Hoa lên lưng, cõng một mạch theo con đường mòn xuyên qua khu vườn um tùm đi về. Mình lại gần con Vàng kiểm tra, may sao nó vẫn còn thở thoi thóp. Mình lấy hết sức bế nó lên, sau đó nặng nề lê từng bước, bỏ lại miệng giếng đen ngòm lạnh lẽo phía sau.
Về đến nhà, mình đặt con Vàng xuống sàn, ngồi phịch kế bên, lưng dựa vào vách nhà thở dốc. Nó nặng mấy chục ký đâu có ít, mình thì đang đuối, khiêng được nó về đây đúng là kỳ công.
Không biết thằng Biền đã đưa Hoa về tới bên kia chưa, mong là Hoa không có việc gì. Đến giờ, mọi chuyện xảy ra bên nhà ông Hai vẫn còn in đậm trong tâm trí mình, không hề quên một chi tiết nào. Dù rằng sau đó thằng Biền lay mình dậy, rất có thể chuyện Hoa bị ma nhập và tấn công mình chỉ là sản phẩm của giấc mơ. Chỉ có điều nó quá đỗi chân thực, thêm vào bàn tay vẫn đút sâu trong cuống họng của mình khi tỉnh lại càng khiến mình thêm khó tin là mình chỉ nằm mơ. Rốt cuộc đây là mơ hay thực thì lúc này mình vẫn chưa xác định được, quá khó để giải đáp.
Mình thò tay vào trong miệng moi móc một hồi, chủ yếu muốn xem có miếng bùn đất nào vướng trong đó hay không, may mà kiếm một lúc chẳng thấy gì, dù vậy cứ nhớ đến cái cảnh bị “Hoa” tống sình lầy vào miệng là mình thấy buồn nôn kinh khủng, rốt cuộc không nhịn được phải chạy ra ngoài nôn mấy đống mới an tâm.
Vào nhà nghỉ mệt được một lát thì thằng Biền về, thông báo đã giao lại Hoa cho hai bác bên đó trông nom, Hoa chỉ bị cảm lạnh do ngâm nước mưa quá lâu thôi, không có gì đáng lo.
Mình kêu nó lấy đồ cũ lau khô con Vàng, sẵn băng bó cho nó luôn. Tay thằng Biền chăm sóc con Vàng mà mắt cứ ngó mình thom lom, ngần ngừ khá lâu mới hỏi:
– Hồi nãy… anh Sáu bị gì mà xỉu bên đó vậy?
Mình mệt nhọc lắc đầu:
– Tao cũng chả biết, chắc là cảm lạnh thôi.
– Anh Sáu khỏe như trâu, làm gì dầm mưa có chút đã cảm lạnh? Vô lý!
Đúng là ngay cả mình cũng không tin vào cái lý do vớ vẩn này, dân quê chính cống như mình không thể nào mới dầm mưa đã lăn đùng ra ngất xỉu. Nhưng bảo là bị con ma nào đó nhập vào Hoa rồi tấn công mình thì còn khó tin hơn, ai nghe chắc cười thúi đầu.
Thằng Biền chợt hạ giọng thì thầm:
– Anh Sáu gặp bà Liên phải không?
– Ừ, mà tao chả nhớ gì đâu, mày đừng hỏi nữa!
Mình không muốn kể cho ai biết chuyện Hoa bị ma nhập. Thứ nhất là mình không chắc chắn đó là sự thật hay chỉ do mình bị ám ảnh rồi mơ vớ vẩn, thứ hai là lỡ như chuyện này có thật thì tin đồn như vậy không hay ho cho Hoa chút nào, gái chưa chồng mà bị ma nhập liệu thằng nào còn dám tới gần. Tốt nhất nên giữ kín, từ từ mình sẽ nghĩ cách giải quyết vậy.
Thằng Biền dễ gì buông tha mình, nó cứ theo hỏi riết. Thấy nó lo với tò mò cũng tội, mình đành kể nó nghe, nhưng thay vì nói chuyện Hoa bị ma nhập thì mình phịa chuyện trực tiếp thấy chị Liên từ miệng giếng bò lên, báo hại thằng cu một phen sợ hãi, dù vậy vẫn nhiều chuyện hỏi tiếp:
– Bởi vậy, hôm qua em nói thấy bả mà anh Sáu đâu tin. Mà phải mặt bả xanh như tàu lá chuối không, anh Sáu? Nhìn kinh lắm, em thấy có một lần mà ám ảnh tới giờ!
– Ờ, xanh lè luôn, không riêng gì cái mặt, cả người bả xanh hết.
– Ghê vậy!
Nó còn theo nói nhiều nữa, nhưng mình mệt quá, ra sau tắm rửa thay đồ rồi lên phản nằm nghỉ, mình mẩy tay chân đau như dần, đầu óc thì hoang mang quá đỗi. Chỉ hi vọng sau khi đánh một giấc thức dậy, mình sẽ tỉnh táo hơn để nhận ra bản chất thực sự của chuyện này.