Oan Hồn Nhà Hàng Xóm

Chương 5

– Không. Ờ mà có, lúc gần sáng con Mực với con Vàng sủa mấy tiếng, mà sau đó im re à. Tưởng tụi nó sủa ma, tao không để ý.

Sủa ma ở đây không phải là thấy ma mà sủa nhé mấy thím, người nhà quê gọi mấy con chó hay sủa đổng là sủa ma thôi.

– Không còn gì nữa hả ông?

– Để tao nhớ coi… Tụi nó còn rít rít lên giống lúc thường mừng chủ về. Tao tưởng vợ chồng thằng Tám đi đâu sớm ghé nhà, có hỏi mà không nghe ai trả lời. Vậy thôi à!

– Dạ.

– Mà bây hỏi có chi không?

– Dạ không, con hỏi chơi vậy thôi.

Mình ngồi xuống cạnh con Vàng, xoa xoa đầu làm nó khoái ngểnh cái cổ ra, mắt híp lại. Hai con chó nhà ông Hai thuộc dạng chó cỏ khá lớn xác, lại cực khôn, nhưng con Vàng thân thiện hơn con Mực. Con Mực không bài xích người quen, có điều tật nó rất ghét ai rờ rẫm, bởi vậy thỉnh thoảng có dịp qua đây thì mình chỉ nựng nịu con Vàng thôi.

– Đêm qua chị Liên về cho tụi mày ăn hả Vàng? – Mình thì thào vào tai con Vàng.

Không rõ nó hiểu mình nói gì không, mà đang nằm im đột ngột chồm dậy, mắt mở to ra ngó quanh quất, tiếp đó sủa liên tục. Con Mực thấy thế cũng bật dậy sủa theo, ầm ĩ cả trưa hè, báo hại ông Hai phải quát nạt mấy lần tụi nó mới chịu thôi.

Thằng Biền bước lại định vuốt ve con Vàng song nó lập tức tránh sang một bên, rồi đi ra góc sân nằm, thái độ rất kỳ quái. Con Mực thì đứng đó gườm gườm nhìn tụi mình, mắt long lên trắng dã có vẻ căm tức.

Bọn chó đột ngột thay đổi thái độ hiếu khách khiến mình bất an, sợ ở đây thêm chút nữa nó xực cho mấy phát thì bỏ mẹ, nhìn hàm răng trắng ởn nhe nanh múa vuốt là thấy lạnh người rồi, vội hối thúc thằng Biền đi về nhà.

Mới đi được chục bước, thằng Biền bỗng chộp vai làm mình giật bắn:

– Anh Sáu…

– Gì? Làm tao hết hồn! – Mình gắt.

Mặt thằng cu tái nhợt chỉ chỉ tay ra sau lưng:

– Nhìn cái võng của ông Hai kìa!

Mình ngó theo tay nó thì thấy cái võng ông Hai nằm đang đưa tới lui rất mạnh với tốc độ chóng mặt, phát ra âm thanh vù vù, thiếu điều muốn hất tung ông già ra khỏi võng. Thật khó tin một ông già hom hem gần đất xa trời, thân mù lòa lại có thể đưa võng mạnh tới cỡ vậy.

Sợ ông Hai té xuống thì khốn, tụi mình vội vã chạy tới, vịn cái võng lại. Đang đà đưa mạnh, cái võng giằng co mấy lượt mới chịu dừng, lạ một điều là ông Hai vẫn nằm yên bên trong, mắt nhắm chặt thở đều như đang ngủ rất say, không chút phản ứng nào.

Bọn mình chợt thấy lạnh tóc gáy, rõ ràng ông Hai không phải là người đưa võng, vậy là ai?

Hai thằng dáo dác ngó quanh, chẳng một bóng người, chỉ có hai con chó đang ngồi chồm hổm ở góc sân nhìn tới chỗ bọn mình đầy kỳ quái, đồng thời đuôi bọn nó ngoắc loạn xạ như thấy người quen trở về.

Nếu khi nãy vừa qua được lũ chó “tiếp đón” như vậy, mình sẽ không nghi ngờ gì, nhưng vừa rồi đã bị tụi nó “trục xuất”, mình không tin khi thấy bọn mình quay lại mà tụi nó lại mừng rỡ đến vậy.

Thằng Biền vuốt vuốt hai bên cánh tay đang nổi đầy da gà lên, run run giọng:

– Anh Sáu có nghe lạnh không? Tự dưng em thấy lạnh sống lưng quá!

Đúng là lạnh thật, giống như có luồng khí lạnh nào đó bao trùm khoảng không gian quanh cái võng vậy. Cái hơi lạnh này giống y hệt thứ quái quỷ đuổi theo mình tối qua, không thể nào quên được.

Chẳng những thế, mình cứ thấy nhột nhạt tê buốt phần gáy, dường như có ai đó đang ẩn nấp lén nhìn chằm chằm vào mình, cái nhìn rất gay gắt và tức tối.

Đưa tay lên mũi phát hiện ông Hai vẫn thở đều, yên tâm không có chuyện gì, mình không nói không rằng kéo thằng Biền quay về nhà. Dù đang rất ớn nhưng mình không dám chạy, sợ nó vỡ mộng về ông anh gan lì cóc tía, chỉ rảo bước khá nhanh.

Vừa bước ra khỏi phạm vi cái võng, không khí liền nóng bức trở lại, cảm giác rất rõ ràng không thể nhầm lẫn được. Nhất là không riêng mình cảm nhận thấy, mà thằng Biền cũng y như thế.

Vừa về đến nhà, thằng Biền liền đóng chặt cửa nẻo lại, giống như sợ có ai đó theo vào, làm trong nhà có phần tối đi. Mẹ mình đi vắng, có lẽ lại sang nhà bác Tư chơi rồi. Được một lúc thì trời chuyển mưa, mây đen kéo đến ùn ùn, trời đất tối sầm, mình phải bật đèn trong nhà lên.

Lát sau, trời bắt đầu mưa lắt rắt rồi đổ xuống ào ào tối mắt tối mũi. Ở quê mỗi khi mưa thì cực lớn, thêm vào cây lá vườn tược rộng rãi nên khi gió quất qua nghe ầm ầm. Bình thường chẳng sao, hiện giờ mình cứ có cảm giác ơn ớn, không thoải mái một tí nào.

Thằng Biền đang ngồi trên phản thì nhảy xuống, chạy ra sau nhà cầm lên củ tỏi với con dao bầu làm mình hoảng hồn, tưởng nó bị ma nhập lấy dao xử mình. Mình thất thanh la lên, đồng thời lui về sau thủ thế:

– Mày làm gì vậy Biền?

Nó trố mắt ngó mình, đặt con dao bầu với củ tỏi lên phản, gãi gãi đầu:

– Em nghe nói ma sợ mấy thứ này lắm!

– Mày coi phim riết rồi nhiễm, trên đời làm gì có ma? Mà nếu có, mắc mớ gì nó phải sợ mấy thứ vớ vẩn này?

– Vậy… thôi.

Thằng cu em chưng hửng, vơ dao và tỏi vào tay, toan đem cất thì mình gọi giật ngược:

– Thôi kệ, mày cứ để đó đi, lát rồi cất!

– Ơ… dạ!

Không gian yên tĩnh lạnh lẽo tràn ngập tiếng mưa, hai anh em ngồi bó gối trên tấm phản to, mắt nhìn trân trối vào tivi nhưng mình biết thằng Biền chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn ngó mấy em Kpop xinh tươi đang nhảy nhót túi bụi. Hồn vía nó vứt hết bên cái võng nhà ông Hai rồi, y chang mình.

– Anh Sáu… – Được một lát, nó khều mình nhè nhẹ.

– Gì?

– Hồi nãy, bên nhà ông Hai đó, em cứ có cảm giác như người nào nhìn em suốt.

– Ờ, mày bẩm sinh chết nhát mà, tự tưởng tượng ra cũng đúng thôi!

– Không phải đâu, em thấy thiệt đó!

– Thôi, bớt nói xàm đi! Để yên tao coi nhạc!

Bỗng nhiên trời nổi sấm chớp liên hồi, rồi sau một đợt sét đùng đoàng, bóng đèn duy nhất ở phòng khách nhá lên vài cái xong tắt phụp, xung quanh thoáng chốc tối đen như mực. Thôi xong cmnr, đã trời mưa tối thui mà còn bị sét đánh trúng cột điện hay sao đó, cúp điện rồi.

Thằng Biền không nói không rằng lết sát lại, gần như tựa hẳn vào vai mình cứ như hai thằng gay đang ôm nhau. Mình tính đẩy nó ra mà lại thôi, dù sao cũng đỡ sợ được tí.

Rầm! Rầm! Rầm!

Đúng lúc này, cái cửa đã được cài then kỹ lưỡng đột ngột rung lên ầm ầm như bị thứ gì đập mạnh vào khiến bọn mình giật thót ngó ra, nhưng chả thấy gì ngoài cảnh vật tối đen lờ mờ tranh tối tranh sáng.

Thằng Biền càng thêm dính sát vào mình, miệng ú ớ:

– Anh Sáu…

Tiếng đập cửa mỗi lúc một to hơn, hai cánh cửa khóa chốt cài then chặt cứng mà cứ rung lên bần bật như muốn tung ra đến nơi. Thằng Biền thiếu điều bấu cứng lấy mình, tay chân run lẩy bẩy tựa ông già trăm tuổi hết hơi đang trong cơn hấp hối.

Còn chưa biết xử lý thế nào, tiếng ai đó kêu vọng từ bên ngoài vào:

– Trường ơi… mở cửa…

Trời mưa rất to, sấm giăng chớp giật đùng đùng, giông gió ào ạt, mái nhà bị gió quật vào ầm ầm khiến tiếng kêu kia bị che lấp, chỉ nghe được đứt quãng vài chữ lấp lửng. Nhưng rõ ràng “người nào đó” ở bên ngoài vừa mới gọi tên mình, lại còn là giọng phụ nữ.

Thằng Biền vừa thắp cây đèn dầu tỏa chút ánh sáng leo lét không đủ soi tỏ phòng khách vừa quýnh quáng nói:

– Nó… nó kêu kìa anh Sáu…

Mình không đến nỗi quá sợ hãi nhưng bị thằng Biền lây cũng thấy hơi run. Lúc này, khi đợt sét khác vừa qua đi, không gian bớt ồn ào, tiếng người ngoài cửa tiếp tục kêu lên dồn dập:

– Mở cửa… mở cửa… Trường ơi, Biền ơi… Lạnh quá!!!

Đúng là tiếng con gái, hơn nữa rất quen thuộc, hình như giọng Hoa thì phải.