Lỡ Yêu Em Ruột

Chương 17

Chương 11
Sau dịp đó 1 2 hôm thì Uyên cũng bắt đầu đi học , e thì xin phép về quê một vài hôm để xin

tiền đóng học phí vs tiền tiêu sinh hoạt . tiện mang con xe máy lên để đi học luôn

Về nhà Bố mẹ cũng gặng hỏi e ăn ở trên đấy thế nào e cũng chém bừa bảo cũng ổn , còn chuyện về Uyên bị bệnh thì e chưa dám nói vì e biết nhắc lại chỉ làm cho cả nhà buồn hơn thôi ,

Mấy ngày ở nhà tuyệt nhiên e cảm thấy nhớ Uyên vô cùng , chỉ muốn nhanh lên Hà Nội để gặp con bé . 2 ae thì vẫn nt đều đều với nhau

Uyên kể cho e về ngôi trường mới , chuyện bạn chuyện bè , cả về những thanh niên xin làm quen con bé nữa . Cũng có lúc Uyên bảo nhớ em này nọ , kêu e lên Hà Nội nhanh đi để còn dạy đàn cho con bé , e cũng bảo à ừ đợi vài hôm nữa nhập học thì a sẽ lên , a cũng nhớ e lắm mà ...

Rồi cái ngày đấy cũng đến , e cưỡi con chiến mã từ quê lên nhà bác mà trong lòng cứ có

cảm giác hồ hởi , phóng thật nhanh cua thật khéo nhanh lên gặp con bé thôi , nhớ quá rồi . Hihi

Vì báo từ tối qua rồi nên hôm đó Uyên đã trực sẵn ở nhà chờ e

gặp e con bé cười tươi lắm , còn bảo chào mừng anh đã trở lại với thế giới của em cơ , hì hì dễ thương éo chịu được các bác nhỉ ...

- Tính tán cô nào mà mang xe lên đây thế này ??

- Tính cũng nhiều mà chưa gặp thôi haha

- thíc tính không ???? - Uyên dơ nắm đấm lên doạ em

- Ấy ấy a đùa thôi mà

- Hừm đi học mà xí xớn với con nào thì đừng trách e

....

Lâu lâu không gặp 2 ae vẫn ngựa quen đường cũ vậy đấy , thật sự e rất chi là thíc chêu con bé , chẳng hiểu tại sao .

Hôm đấy cũng là ngày e nhập học luôn ,

ngày đầu học đại học thì cũng bình thường thôi , được cái học ít mà ngồi chơi thì nhiều , lớp e cũng lắm gái xinh lắm , trường nghệ thuật có khác , cơ mà e thì vẫn tỏ ra lạnh lùng chả nói chuyện với ai . Haha

Đi học mà chỉ cúi mặt vào cái điện thoại nt với Uyên , ai nói gì thì cũng ừ ờ cho qua thôi , vớ vẩn nhiều đứa lại gắn cho e cái mác lạnh lùng boy cũng nên . E cũng chả quan tâm lắm , chỉ muốn nhanh về nhà để được nói chuyện với Uyên thôi

Từ hôm e ở quê lên 2 đứa trở lên thân thiết đến lạ , e học full sáng còn Uyên học full chiều , chỉ có tối về 2 ae mới được gặp nhau . Tối nào Uyên cũng qua phòng e , có tối học đàn , có tối xem phim , có tối ngồi ban công hóng giÓ nói chuyện , Uyên trở lên chủ động hơn , con bé có thể ngang nhiên ôm lấy e lúc xem film hay tựa đầu vào vai e lúc 2 ae ngồi nói chuyện , chắc con bé nghĩ đó là bình thường

E thì chả thấy bình thường chút nào , mỗi lúc như thế e lại thấy lòng mình xao xuyến hạnh phúc lắm

tình cảm e dành cho Uyên cứ thế ngày một lớn dần lên , nhưng e vẫn ngây thơ nghĩ rằng đó chỉ là sự rung động hay tình thương mà e là người anh trai dành cho em gái thôi

Cho đến 1 hôm

Khoảng gần 1 tháng sau những ngày lầm tưởng đó ...