Chương 5: Canary
- Ahihi... Cô bạn sát trai từ chối mọi lời cầu hôn của tôi lại có một ngày dễ dãi như vậy hết chủ động hôn con trai lại cho đi chơi chung còn xưng hô anh anh em em tình tình tứ tứ nữa chớ. - Hanna cười nham hiểm- Dù gì thì bọn họ cũng là chồng tương lai của tớ mà như vậy thì có sao đâu chứ. - Yui nói
- Ồ... chồng tương lai luôn. - Hanna cười cười.
- Đừng có cười nữa mà - Tai Yui hơi ửng đỏ lên
- Ể tớ cười là quyền của tớ. - Hanna cứ cười tươi nói
- Hứ cậu bắt nạt tớ.
- Đâu có đâu. Mà cơ thể cậu ngày càng phát triển nhỉ.
- Này cậu đang nhìn ở đâu thế hả?
- Đương nhiên là ngực cậu rồi. Sao tớ chả bao giờ bằng được cậu vậy.
- Cậu ... cậu nổi tính biếи ŧɦái à .- Yui lắp bắp
- Ờ đúng. Cho sờ cái đi.
- Không đâu.
Yui bỗng nảy ra 1 ý cô ghé sát vào tai Hanna :
- Cậu thử đi rồi cậu phải nhận lấy hậu quả gì cậu tự biết nha. ☺☺
Hanna mặt tái mét :
- Aaaaaa... Xin lỗi mà tha cho tớ đi.
Yui cười đắc thắng :
- Tốt. Nhưng mà Hanna này ...
Hanna thở phào :
- Hửm có chuyện gì ?
- Tớ nhớ Mama...
Hanna mặt thoáng buồn xoa đầu Yui
- Thôi nào, Mama không tới thăm ta chỉ vù bà quá bận thôi.
- Tớ biết chứ nhưng ...
- A đến giờ rồi này , cậu mau đi đi.
Hanna đẩy Yui đi, Yui quay mặt nói
- Khoan, từ đã Hanna...
Hanna ngắt lời
- Đi mau đi và nhớ cười lên đấy đừng có xị mặt trước mặt chồng tương lai chứ, tớ không thích thấy cậu buồn đâu.
- Hanna cảm ơn cậu đã động viên tớ nhé.
- Không có gì đâu. Bye
- Bye bye Hanna.
Khi Yui đã đi khuất, Hanna ngồi xuống co chân lại mặt vùi vào đầu gối thầm thì :
- Tớ không thích cậu buồn đâu. Kẻ nào dám làm cậu khóc tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn vì vậy nên đừng lo nhé Sena .
oOo
Yui hôm nay đặc biệt dậy sớm, vệ sinh cá nhân thay quần áo xong cô đi ra khỏi phòng thì đυ.ng mặt Ayato, Yui mở lời :
- Chào buổi sáng, Ayato. Hôm nay anh dậy sớm nhỉ ?
- Chào buổi sáng, Yui. À ... ùm.
Yui hơi nghiêng đầu :
- Có chuyện gì sao Ayato ?
Ayato gãi gãi đầu:
- À thì cảm ơn em vì buổi đi chơi đó nha Yui. Hôm đó vui lắm
- Không có gì đâu anh vui là được. Lần tới ta rủ tất cả mọi người cùng đi nhé. - Yui cười nói
Tự dưng Ayato kéo Yui vào lòng :
- Em chỉ là của một mình bổn thiếu gia thôi.
Yui nhướn mày :
- Bộ anh ghen hả ?
- Ghen gì chứ ? À anh có cái này tặng em này .
Ayato móc ra từ túi 1 cái vòng Yui ngạc nhiên
- Anh tặng em sao ?
- Ừ thích không ?
- Em thích lắm cảm ơn anh Ayato. - Yui cười thật tươi làm ai đó mặt cứ hồng hồng.
- Mà sao giờ anh tốt với em quá vậy. Nhớ lần đầu tới anh có vẻ chỉ quan tâm tới máu của em thôi mà. - Yui thắc mắc
- Lúc trước khác, bây giờ khác. Mà nói nhiều quá làm anh khô cổ họng rồi. Cho anh ít máu đi.
- Mới sáng sớm mà Ayato. Thôi tí nữa đi giờ để em đi nấu đồ ăn sáng cho mọi người. - Nói rồi Yui chạy đi.
- Khoan đã, ê này Yui....
oOo
Yui mang tạp dề vào thầm nghĩ :
- " Đã lâu rồi mình chưa nấu ăn không biết có xuống tay nghề không nữa mà thôi cứ thử vậy. "
Và cô bắt tay vào nấu nướng bữa ăn sáng cho các vị hôn phu của mình.
Khoảng 30 phút sau.
Mọi người cũng đều đã thức dậy tới phòng bếp thì thấy thức ăn đã được dọn ra ở bàn Raito nói :
- Nàng tiên ống tre nào từ bi quá vậy.
- Nàng tiên Yui được không !?
Yui cười lém lỉnh nói.
- Sáng nay dậy sớm nên chuẩn bị đồ ăn sáng cho các anh có chuyện gì không ?
- Bitch - chan, em biết nấu ăn sao ?
- Vâng. Sao các anh có vẻ bất ngờ vậy.
- À không có gì. Thôi chúng ta ngồi vào bàn ăn đi. - Reiji đẩy gọng kính.
Mọi người ngồi xuống ngồi xuống ăn mà tim đập thình thịch. Tại thật ra có lần một người " hôn thê " trước đây cũng từng nấu ăn như vầy. Thế là Raito lỡ dại ăn mà phải nằm liệt giường mấy ngày.
Thấy mọi người cứ trầm ngâm không chịu ăn cô nói :
- Các anh tin vào tài nghệ nấu nướng của em tí được không ? Em có bỏ độc đâu mà sợ vậy ?
- Mà Yui - san sao cô bữa nay tốt thế mà cách xưng hô cũng có vẻ khá kì lạ.- Kanato thắc mắc hỏi
Yui trả lời :
- À thì sau khoảng gần một tháng ở chung với các anh thì em nhận ra một điều là em tới đây làm hôn thê của các anh chứ có phải làm nô bộc đâu. Vậy nên em mới như thế bộ kì lắm à.
- Thôi đi nói chuyện mãi đồ ăn cũng muốn nguội lạnh rồi. Ăn thôi - Ayato bực mình nói.
Anh tức mình lấy một mẩu thức ăn bỏ vào miệng. Mắt anh giãn ra.
- Ayato cậu có sao không ? Mau gọi bác... - Kanato đứng phắt khỏi ghế.
- Ngon quá. - Ayato cắt ngang lời Kanato
- Ừ ngon quá nên mau gọi .... Hả, ngon à ? - Raito ngớ ra
- Ngon quá đi mất em nấu ngon quá đi Yui. - Ayato vui vẻ nói.
Mọi thứ chìm trong im lặng. Cô nói
- Thấy chưa ? Em nói rồi
- Ừ ừ ngon lắm mọi người ăn đi - Ayato nói
Thế là mọi người cũng e dè ăn đĩa đồ ăn của mình.
- Woa, Bitch - chan nấu ăn ngon quá. - Raito
- Ờ Yui - san tuyệt quá đi, đúng không Teddy - Kanato
- Tay nghề không tệ, không vô dụng như tôi tưởng - Reiji
- Nấu cũng ngon đấy. - Shuu
-... - Subaru
- Haiz các anh tưởng em vô dụng vậy à.
Yui khó chịu thầm nghĩ
- " Khó chịu quá đi đúng là khinh người mà, muốn ra khỏi căn nhà này quá nhưng phải cố gắng mà đeo chiếc mặt nạ hề này cho tới thời khắc thích hợp thôi. Cố gắng, bình tĩnh điều chế cảm xúc nào "
- Yui - san cậu có làm bánh ngọt không ? - Kanato hỏi
- Có. Em cũng làm 1 chiếc bánh chắc nướng cũng xong rồi. - Yui trả lời
Sau khi kết thúc bữa ăn sáng thì Yui mang ra một chiếc bánh thơm phức đặt lên bàn .- Đây là loại bánh Cheesecake Sakura các anh thử rồi cho em nhận xét nha. - Yui nói
oOo
Sau bữa ăn sáng cũng như món tráng miệng thơm ngon thì Yui đi dạo vườn hoa vì khá là buồn chán. Đang đi giữa những dàn hoa hồng thơm ngào ngạt thì có tiếng nói :
- Yui - san đi đâu vậy.
Bị gọi tên bất ngờ Yui giật nảy mình thầm nghĩ
- " Hình như sức mạnh của mình đi giảm đi nhiều nhờ loại thuốc đó rồi "
Nhưng cô không biểu lộ điều đó ra chỉ quay lại nói
- Có chuyện gì sao Kanato ?
- Cũng không có gì chỉ là tôi muốn cảm ơn về chiếc bánh đó.
- Ồ không có gì đâu nếu anh muốn em có thể làm cho anh.
- À... Yui - san cô đi tới đây với tôi nhé ?
- Vâng, được thôi.
oOo
Ở một căn phòng nào đó
- Kanato, đây là đâu vậy?
- Đây là căn phòng tôi thích nhất.
- Tại sao căn phòng này lại có nhiều búp bê quá vậy ?
-" Và nhìn chúng cũng rất giống thật "
- Những con búp bê này đã từng tới đây với cái tư cách hôn thê đấy giống như cô. Và cô cũng không cần đeo cái mặt nạ đó đâu nhìn thật ngứa mắt.
Yui ngạc nhiên sau đó cười nhạt
- Cậu đúng là tinh ý nha nhưng mà tôi chỉ mới đeo nó mới chỉ lúc ban sáng sau khi nấu ăn cho các cậu thôi mà đã phải gỡ nó xuống sớm vậy rồi. Chán quá đi.
- Vậy là cậu thực sự có ý nấu ăn cho bọn tôi ư !?
- Dĩ nhiên rồi. Chỉ là một buổi ăn sáng thôi mà tôi nấu cho các anh ăn trong mắt các anh chắc là kì lạ lắm đúng không ?
- Đúng vậy và tôi nghĩ là cô cũng biết tại sao tôi đưa cô đến đây chứ ?
Mặt Yui nghiêm túc hẳn
- Biến tôi thành một trong số bọn họ ư !?
- Rất chính xác. Bọn họ nhìn rất đẹp phải không và cô cũng chuẩn bị biến thành như vậy đấy.
Kanato nói xong liền tiến lại gần Yui
- Nè cậu muốn tóc như thế nào, mắt nữa. Tôi hứa sẽ biến cậu trở nên thật đẹp.
- Nhưng tôi lại nghĩ người còn sống dĩ nhiên sẽ tốt hơn những con người đã chết bị biến thành búp bê mà. Chính vì vậy tôi không muốn bị biến thành búp bê đâu ha.
- Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây - Yui quay người bỏ đi.
Cô đang bước đi giữa chừng thì bị Kanato kéo lại và đè xuống nền nhà mát lạnh
- Cô nghĩ mình có thể rời khỏi đây mà không có gì trả ơn tôi sau khi đưa cô tới đây sao ?
- Anh muốn gì Kanato nói thẳng luôn đi đừng vòng vo nữa - Yui bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, băng lãnh nói
Anh nhướn mày lên
- Nếu tôi nói tôi muốn máu của cô thì cô thấy sao hả ?
- Tùy anh tôi không quan tâm.
Thế là sau câu nói đó Kanato đã cắm chiếc răng nanh vào cổ của Yui làm cho máu của cô cứ theo đó mà chảy vào miệng anh.
- Máu cô đặc biệt lắm đấy Yui à - Kanato nói rồi tiếp tục hút máu
Còn cô thì chỉ im lặng không dãy dụa không la hét, cô chỉ đơn giản là nằm đó để Kanato. Lần này cô không còn ngất nữa mà cô vẫn có thể thấy được những mảng kí ức mơ hồ của Kanato. Một mảnh kí ức dần rõ lên trong mắt Yui.
oOo
Cô đứng ở một nơi nào đó hình như nó cũng khá giống với lần nhìn thấy kí ức của Ayato lần trước. Cũng là hình ảnh Ayato đứng nói chuyện với Cordelia nhưng có vẻ đây là hình ảnh sau khi Ayato đã chạy đi đâu mất
Cordelia ngồi xuống một chiếc ghế đá rồi bà gọi Kanato lại.
- Kanato chú chim hoàng yến của mẹ hãy cất lên tiếng hát của con đi.
- Vâng - Kanato nói rồi cất tiếng hát.
Ai nhìn vào cũng nghĩ cậu sung sướиɠ, hạnh phúc khi được mẹ mình tự hào như vậy nhưng thật ra thì hoàn toàn ngược lại.
Bà luôn bắt Kanato phải hát cho bà nghe nhưng bà lại không quan tâm tới nó mà lại đi nói chuyện tình tứ với một người đàn ông, bắt anh phải học thật nhiều để rồi chả làm được gì giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg cố gắng hót thật hay nhưng không ai để ý tới nó. Nhưng anh thật ra cũng chỉ là muốn có được sự chú ý của mẹ vì anh đã yêu quý người mẹ từ khi chỉ còn là một đứa trẻ.
Có lần, anh phải hát cho đến khi cổ họng anh có dấu hiệu bị tổn hại.
Anh làm mọi thứ để có được sự chú ý cùa mẹ nhưng tất cả chỉ công cốc. Còn Cordelia bà ta không thật sự quan tâm hay yêu thương những đứa con của mình, bà chỉ muốn có được quyền lực từ Ayato và giọng hát của Kanato mà thôi.
Sau những điều mà Cordelia đã làm trong thâm tâm anh đã dần sáng lên ngọn lửa hận thù nhưng anh không hề bộc lộ nó ra.
Chắc có nhiều bạn không hiểu tại sao Kanato cậu giữ gìn Teddy và chỉ quan tâm tới mình nó đúng không ? Thật ra là bởi vì đó là món quà cậu nhận được từ Cordelia. Cordelia nhận nó từ một người tình nhân của bà ta nhưng bà nói là không cần thiết và tặng lại nó cho Kanato.
Vì điều đó mà từ nhỏ Kanato đã gϊếŧ người để chế tác ra những con búp bê âu cũng là vì Cordelia khuyến khích hành vi này nói rằng bà ta yêu búp bê và nghĩ rằng anh ta nên làm nhiều hơn nữa. Nhiều người trong số những con búp bê này là những người yêu của mẹ mình khi họ không còn khả năng để bà ta sử dụng nữa.
Cho đến một ngày nọ, khi anh tìm thấy thi thể đầy máu của Cordelia trong bụi cây hoa hồng, anh ta đốt cháy những gì còn lại của bà, anh đã cười điên loạn trong khoảnh khắc đó và đặt tro của bà vào trong Teddy.
oOo
Những mảnh kí ức dần mất đi, cô cũng dần lấy lại ý thức thấy Kanato đã không còn hút máu mình nữa mà chỉ nằm lên người mình cô hỏi :
- Sao thế chán rồi à ?
- Không, chỉ là tôi lấy đủ rồi nếu còn lấy nữa cô sẽ chết mà tôi còn có nhiều điều hỏi cô lắm, có điều cô cứ nằm yên vậy được không ?
- Được thôi.
Nói là vậy nhưng cô lại nhẹ đặt tay lên đầu Kanato, anh khíu chọ
- Đã bảo là nằm im cơ mà.
- Anh đã nỗ lực rất nhiều rồi ...
- Hả ? Cô đang nói gì vậy ? Bị tôi hút máu xong rồi lên cơn mê sảng à
- Không, và anh đừng giận nhé, chỉ là có vẻ như tôi có khả năng nhìn thấy được quá khứ của người khác.
- Và cô đã nhìn thấy được quá khứ của tôi !?
- Ừ, anh đã rất nỗ lực để có được sự chú ý của mẹ mình nhưng nó đều công cốc cả nhỉ?
- Vậy thì nó có liên quan tới cô à ?
- Chỉ là tôi thấy anh thật giống tôi thôi. Tôi đã từng giống anh, cố gắng, nỗ lực để người khác quan tâm đến mình nhưng có vẻ như chúng đều vô ích. Có nhiều lúc tôi bất lực, buồn bã, chán nản cũng chẳng có ai ở bên động viên tôi cả. Sau này tôi mới thấy khi đó mình thật là thảm hại. - Yui cười nhạt.
- Nếu vậy có lẽ như cô đã thấy tôi gϊếŧ rất nhiều người để thỏa mãn rồi còn gϊếŧ cả mẹ ruột nhỉ ?
- Ừ
- Vậy cô có sợ tôi không ?
- Dĩ nhiên là không ... vì tôi còn đáng sợ và đáng kinh tởm hơn các anh.
Những từ sau chữ không cô đều không nói ra. Không biết tự lúc nào nữa nhưng cô nghĩ đã rất lâu rất lâu rồi cô không nói với ai về quá khứ đầy kinh tởm của mình cho người khác. Đơn giản vì cô sợ phải đối mặt với nó.
Còn Kanato đó lần đầu tiên có người nói với anh rằng họ giống anh, không hề sợ anh, làm tắt đi ngọn lửa hận thù trong anh. Và anh nghĩ rằng mình đang ... hạnh phúc.
- Những nỗ lực của anh tôi ghi nhận nó . - Yui cười thật tươi nói
- Ai cần cô ghi nhận nó - Mặt Kanato bỗng hơi nóng lên khi thấy nụ cười đó.
Hai người từ từ đứng dậy bước về phía cửa ra, Kanato bỗng nổi hứng
- Nhưng mà tôi vẫn muôn biến cô thành búp bê quá
- Tha cho tôi đi Kanato mà tôi nói anh cái này nhé.
- Có chuyện gì ?
- Trong quá khứ tôi đã nghe anh hát và tôi rất thích giọng hát đó nên một ngày nào đó anh có thể hát cho tôi nghe không Kanato ?...
oOo
Hế lu. Rika is come back and hope you enjoy this chapter. Bye
18/6/2017
Rika