Chương 4: Kí ức
- Yui này . - Hanna nói- ... - Yui thẩn thờ, không trả lời
Đã vài ngày từ cái ngày hôm đó, cái ngày mà một đứa như cô lại đi chủ động hôn một thằng con trai. Mà kể ra cũng kì lạ thật, Yui tự chủ động hôn người khác mà còn là lần đầu tiên nữa chứ. Nhìn thấy Yui cứ như vậy Hanna tức điên lên mà hét :
- SENA, cậu có nghe gì không đó ( Rika : Đừng ai hỏi tớ tại sao lại gọi là Sena nha, sau này sẽ biết )
Yui giật nảy mình lắp bắp:
- Hả hả... động đất hả. Mà đừng có gọi tớ là Sena, ai mà nghe được thì phiền lắm.
Hanna ngao ngán :
- Này cậu tự hôn người ta thì đừng có mà tỏ ra vẻ bị ép buộc nữa được không, nhìn cậu như vậy mà tớ mệt quá đi.
- Đừng nhắc lại chuyện đó nữa... - Yui đỏ bừng mặt lên
- Mà Hanna có chuyện gì hả ?
- Cậu ngượng tới mức bị ngốc rồi à. Bộ cậu không thấy kì lạ à.
- Ý cậu là việc tớ nhìn thấy được quá khứ của Reiji hả.
- Chứ còn gì nữa.
Yui trầm ngâm
- Từ việc lần này và chuyện mẹ nói thì tớ nghĩ là tớ có khả năng nhìn thấy quá khứ của chúng ta chăng !?
- Cậu nói cũng có vẻ đúng nhưng đây chỉ mới là lần đầu tiên ta chưa thể chắc chắn điều này được.
- Chắc là ta bị ảnh hưởng từ công việc rồi.
Hanna uể oải nói
- Haiz... cậu đừng nhắc tới công việc nữa được không. Hình như số lượng ngày càng tăng lên tới mức gần 4000 người mỗi giờ đó.
- Bộ chết dễ vậy sao hả trời !?
- Chắc vậy...
Hai người nhớ tới đống công việc gì đó mà chán nản, uể oải, bỗng Hanna nảy ra sáng kiến:
- A hay là mình chia công việc cho " bọn họ " làm đi.
- " Bọn họ "... Hanna đừng có nói với tớ là ...
- Chính xác, bọn họ chính là những người ở Slender Mansion ( Rika : Thêm vô cho vui ☺☺)
- Này cậu điên rồi à. Để cho bọn họ làm công việc của bọn mình, chắc chắc họ làm không được đâu.
- Ờ ha... dù gì bọn họ dù gì cũng là con người mà.
- Nói chuyện với cậu đau đầu quá, tớ đi đây. Bye nhá.
- Ok, Bye
oOo
Yui mở mắt, quay sang định nằm một chút cho đỡ mệt thì :
- Này, dậy mau lên coi.
- Có chuyện gì vậy ? Tối Yui thức khuya lắm rồi, cho bé Yui ngủ đi.
Người đó nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
" Đùa à... cô ta mà có thể dễ thương vậy sao. Cũng đúng thôi cô ta là của bổn thiểu gia mà lị "
Chắc các bạn cũng biết đó là ai rồi đúng không ? Đúng rồi đấy đó là Ayato.
Anh cười nham hiểm :
" Cô không dậy tôi bắt cô dậy "
Anh chống tay nằm ở phía trên cô. Đúng lúc đó cô lật người làm cho mặt cô đối diện với mặt Ayato. Nhìn gần mới thấy cô đẹp thật, mái tóc vàng uốn lượn xõa ra, hàng lông mi dài rung rung theo nhịp thở, đôi môi hồng hơi mở ra như mời gọi anh.
Anh dần dần cuối xuống và hôn lên đôi môi cô. Anh tách răng cô ra rồi đưa lưỡi mình vào thăm thú bên trong vòm miệng cô.
Cô nóng ran lên, lưỡi cô bị thứ gì đó chạm vào. Cô mở bừng mắt ra và đập vào mặt cô là khuôn mặt điển trai của Ayato và anh đang hôn cô. Hả không đùa chứ... Cô định lấy tay đẩy Ayato ra thì anh nắm chặt cổ tay cô lại. Cô tức giận đẩy lưỡi của Ayato ra khỏi miệng mình rồi ngậm chặt miệng lại.
Ayato thấy cô kháng cự liền ra vẻ dụ dỗ. Bực quá cô đành phải cắn mạnh vào môi Ayato tới mức chảy máu. Anh liền buông cô ra, lấy tay lau đi vết máu:
- Cô nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả ?
- Ai bảo anh, tôi đang ngủ lại giở trò đồϊ ҍạϊ . Đồ biếи ŧɦái chết tiệt.
Trên đầu Ayato có nổi vài gân xanh anh bế cô lên và đi đâu đó. Cô la hét, vùng vẫy :
- Thả tôi ra anh định làm gì vậy hả?
- Giờ cô có nằm im không ?
- Không thì anh làm gì tôi hả ?
- Cô chỉ là đồ ăn không được phép chống cự.
- Anh bị điên rồi
Và họ cãi nhau một tràng dài cho đến khi Ayato bế cô đến hồ bơi, cô liền hỏi :
- Nè anh định làm gì tôi vậy hả.
- Đây là cái giá mà cô phải trả khi chống đối tôi.
Nói rồi anh thả cô xuống hồ bơi. Anh nào có biết là cô không biết bơi nên cứ thế quay mặt bỏ đi. Còn cô khi bị thả xuống thì cố gắng mà ngoi lên nói gấp gáp:
- Cứu...tôi...Ayato !!
Rồi cô biến mất khỏi mặt nước. Anh quay lại thì không thấy cô ở đâu nữa thầm nghĩ :
- Không lẽ là cô ta không biết bơi đó nha.
Anh liền phóng xuống hồ bơi thì thấy cô đang chìm dần, chìm dần. Anh liền bơi tới chỗ cô, hô hấp nhân tạo cho cô rồi lập tức bơi lên. Thấy cả người cô ngả vào mình, lâu lâu ho vài tiếng mà không hiểu vì sao anh lại cảm thấy xót xa. Anh hôn lên môi cô nhẹ nhàng rồi cắn vào cổ cô. Máu của cô chảy tràn vào cổ họng anh làm anh không thể nào ngưng được. Vài giọt máu của cô nhỏ xuống hòa lẫn với nước bao quanh họ làm cho ham muốn ngày càng tăng lên. Họ cứ như vậy rồi sau đó Ayato đưa cô lên bờ và...( Rika : Đừng ai nghĩ bậy nhá =)) )
oOo
Lần này cô cũng đứng ở không gian vô định một màu đen kịt như trước. Và có một luồng sáng trắng thôi thúc cô tới đó. Cô bước tới phong cảnh bên trong ngày càng rõ dần đập vào mắt cô là hình ảnh ba cậu bé 2 người tóc đỏ và 1 người tóc tím:
- Là Ayato - Raito và Kanato
Bọn họ đi ngang qua cô coi cô như vật thể không tồn tại. Rồi bất chợt những con dơi bay đi kèm theo đó là tiếng khóc của Kanato :
- Mấy con dơi em bắt được bay hết rồi
- Đừng khóc nữa Kanato. Lát nữa ta đi bắt lại là được - Raito nói
- Đúng đó, đừng có mít ướt nữa. Để Ayato-sama đi bắt cho. - Ayato hưởng ứng
Cậu cùng Raito chạy đi nhưng lại có một giọng nói vang lên làm cho cả hai phải dừng lại:
- Ayato.
Một người phụ nữ có mái tóc tím dài bước lại gần:
- Vậy ra Cordelia là mẹ của ba anh em này sao. - Yui thầm nghĩ
Cordelia nghiêm mặt :
- Con vẫn ở đây suốt à. Mau qua đây.
Kanato chạy lại nơi đó rồi cùng Raito cả hai chạy đi chơi. Để mặc Ayato một mình đối mặt với Cordelia.
- Mau về học thôi, Ayato.
- Không chịu. Con đã học suốt rồi còn gì.
- Đừng có nhiều lời. Mau về phòng và học ngay cho mẹ.
- Tại sao Raito và Kanato thì được đi chơi trong khi đó con phải ngồi học suốt cả ngày ?
- Bởi vì con khác chúng.
- Không. Con cũng muốn được đi chơi
- Ta phải nói bao nhiêu lần nữa con mới hiểu đây hả ?
Ayato giật mình, ngước lên nhìn Cordelia. Bà lớn giọng nói:
- Con là người thừa kế của gia tộc này. Con hiểu điều đó có ý nghĩa gì không ?
Cordelia đưa tay vuốt má Ayato mà nhẹ giọng nói :
- Vậy bây giờ nói mẹ nghe con phải làm gì nào ?
Ayato buồn bã bất lực nói :
- Con phải trở thành số một. Phải giỏi hơn bất cứ ai.
- Thế nếu con không làm được thì sao ?
- Thì sẽ không phải là con của mẹ, và sẽ chết chìm dưới lòng hồ...
Cordelia nở một nụ cười ma mị :
- Đúng rồi giỏi lắm. Nếu con không trở thành số một con sẽ chẳng là gì cả . Một đứa trẻ vô dụng như vậy thì sẽ phải sống cô độc mãi mãi ở lòng hồ tối tăm lạnh lẽo, không được ai tới cứu. Và nếu con không muốn bị như vậy thì về phòng và học ngay đi.
Ayato bỏ chạy đi. Còn Yui cô cứ đứng đó nhìn cậu chạy đi mà trong lòng quặn thắt không hiểu vì sao. Cô không ngờ Ayato đã từng bị chính mẹ ruột của mình ép buộc thậm chí còn dọa con mình tới mức sẽ dìm nó xuống hồ chỉ vì cái chức người thừa kế gia tộc. Thật sự trên đời này vẫn còn loại người mẹ như vậy sao ?
Sau đó là một loạt những kí ức khác hầu hết chúng là những hình ảnh kí ức Ayato cố gắng làm một điều gì đó nhưng đều bị người mẹ của mình chê bai. Cho đến khi Ayato đã góp phần gϊếŧ chết mẹ mình...
oOo
Yui tỉnh dậy, nhìn quanh thì nhận ra đây là phòng cô :
- Ơ... sao mình lại ở đây ?
- Là ta đưa cô về.
- Ayato...
Ayato đang ngồi ở cuối giường. Cô nhìn cậu chăm chú tới khi cậu hỏi :
- Này nhìn gì mà lắm thế hay là thấy bổn thiếu gia đẹp trai quá nên nhìn.
- Tự tin quá đây Ayato. - Yui nói rồi bước xuống giường
Cô đứng đối diện với Ayato, còn cậu thì không hiểu gì hết hỏi :
- Có chuyện gì thế ?
Rồi Yui ôm Ayato, Ayato ngạc nhiên :
- Này cô định...
- Anh đã chịu khổ nhiều rồi Ayato.
- Hả ? Cô nói gì vậy. Tránh ra coi. - Ayato định đẩy Yui ra nhưng cô càng ôm chặt hơn.
- Anh đã phải gồng gánh quá nhiều rồi. Những thứ mà mẹ anh muốn anh làm thật sự là quá thể ,bắt anh phải làm những gì anh không muốn. Sao bà ấy có thể làm như vậy chứ. Chắc anh phải cảm thấy mệt mỏi lắm đúng không Ayato ?
Ayato sững người, tay buông lỏng. Sao cô có thể biết được quá khứ của anh. Ngoại trừ người trong nhà rõ ràng không ai biết được nó mà. Không lẽ cô điều tra anh, không, không thể, chuyện này đã lâu lắm rồi mà.
- Sao cô biết ?
- Um... Tôi chỉ là thấy được nó thôi.
Ha, anh không thể tin được, anh đã chôn giấu nơi tận cùng của trái tim nhưng cô lại có thể bới nó lên và chỉ nói là mình thấy được thôi à...
- Vậy cô có kinh tởm tôi không ?
- Hả... Tại sao ?
- Tôi đã gϊếŧ chính mẹ đẻ của mình đấy.
Cô thả tay ra quay lưng lại với anh. Anh cười cay đắng :
" Cứ tưởng cô ta xoa dịu mình như vậy ai ngờ cô ta cũng giống người khác, biết mình gϊếŧ mẹ đẻ là kinh..."
- Không, tôi không kinh tởm anh. - Yui cắt đứt suy nghĩ trong đầu anh.
Cô hơi nghiêng đầu nói :
- Nếu như đó là quyết định của anh và anh nghĩ nó là đúng đắn thì sao tôi lại kinh tởm anh được. Hơn nữa mẹ anh đã quá đáng trước mà. Đó chỉ là quả báo thôi.
Anh ngạc nhiên, cô không kinh tởm anh. Những lời cô nói như xoa dịu trái tim anh. Nó làm anh cảm thấy ... hạnh phúc. Một thứ cảm giác mà đã lâu lắm rồi anh chưa có lại được.
Yui ngồi xuống gần Ayato mà nói :
- Nè, sao lúc nãy anh hôn tôi làm gì vậy.
- Tôi hôn cô để đánh thức cô dậy mà bị cô nói là biếи ŧɦái.
- Ủa vậy hả. Cho tôi xin lỗi nha hay vài ngày nữa tôi với anh đi chơi coi như đó là lời xin lỗi cũng như để anh xõa stress đi ha . - Cô vừa nói vừa cười thật tươi làm anh hơi đỏ mặt một chút.
- Được thôi.
Anh cười nham hiểm hỏi cô :
- Tôi xưng hô anh - em với cô được không ?
Yui làm vẻ trầm ngâm suy nghĩ rồi nháy mắt đặt một ngón tay lên môi anh nói :
- Được dù gì em cũng là hôn thê của các anh mà. Từ giờ anh phải chăm sóc em cho tốt vào đấy Ayato .
oOo
Xong rồi Say oh yeah. Lần này viết hơn 2000 từ đó ai khen Rika đi. Mong mọi người sẽ để lại những comment, những bình chọn cho mình lên top nhé. Yêu các bợn <3. Gặp nhau ở chap sau nhá.
Xả ảnh Ayato với Yui nè.
14/6/2017
Rika