Sợ Xã Hội Sao Làm Tông Chủ Hợp Hoan Tông?

Chương 4: Người trong Hợp Hoan tông trung thành với Ôn Vũ vô cùng

[Nhưng! Phải nghĩ tích cực lên.]

[Ít ra cô vẫn còn sống được tám mươi mốt ngày đúng không?]

[Làm tròn ra là ba tháng cơ mà!]

Ôn Vũ: [Ta...]

Dựa vào giáo dưỡng tốt đẹp, nàng nhịn hết những lời còn lại.

Ba tháng này... nàng sống cũng bằng thừa!

Ôn Vũ nhắm mắt thật chặt, hít sâu một hơi.

Xoay người bỏ chạy.

Ha ha, đúng là mạng ngắn thật.

Nàng đâu có điên, sao phải lao đầu vào chỗ chết?

Rõ ràng biết sau cánh cửa kia là Diêm Vương, chẳng lẽ chạy còn không được sao?

“Cung chủ?”

Bước chân Ôn Vũ khựng lại.

Nàng mím môi, giữ chặt nét mặt, từ từ ngẩng đầu lên.

Xa xa, đêm đen như mực, bóng núi xa vời và hàng cây lặng lẽ kéo dài trong màn đêm mịt mù, bóng cây đen sì đong đưa, càng khiến khung cảnh thêm âm u.

Một thiếu niên dáng vẻ gầy gò, không biết từ khi nào đã đứng dưới tán cây, thân hình khoác một bộ bạch y rộng thùng thình, phần vạt áo phất phơ theo gió.

Hắn có khuôn mặt ngọt ngào, thật sự rất ngọt ngào, trông cứ như nhân vật được dựng ra bởi một sinh viên học hoạt hình ba năm.

Đôi mắt hắn to đến mức gần như chiếm hết một phần ba khuôn mặt, con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhưng hoàn toàn không có ánh sáng, nhìn lâu khiến người ta nổi da gà.

Hai bên con đường, cứ cách ba bước lại có một chiếc đèn hình con hạc, ánh sáng trắng nhợt hắt từ dưới lên bốn phía, càng làm làn da hắn thêm trắng bệch như hồn ma lang thang giữa đêm khuya.

Thiếu niên khẽ nhếch môi cười, khóe miệng gần như kéo tới tận mang tai.

“Cung chủ...”

Tiếng nói đứt quãng vang lên giữa gió, lúc xa lúc gần, như tiếng vọng của linh hồn.

Ôn Vũ giữ nguyên tư thế quay người bỏ đi, mặt mày cứng đờ, các ngón tay âm thầm bám lấy lan can gần nhất, cố nén tiếng thét chực bật ra nơi cổ họng.

Mẹ ơi, có ma kìa...

Cùng lúc đó, Hạc Ngọc cuối cùng cũng lại lên tiếng.

[Hắn không phải ma đâu, hắn là một trong những tiểu quan mà Ôn Vũ rất yêu thích đấy.]

Khẩu vị nguyên chủ nặng vậy luôn hả...

[Nếu cô không vào phòng, đám tiểu quan như thế còn đầy, tối nay sẽ tới lượt cô sủng hạnh họ.]

Không thể đơn giản chút được sao, ví dụ như... nằm một mình?

[Ôn Vũ luôn được biết đến là người khó ngủ nếu thiếu gối ôm. Đừng mong ăn gian, nếu bị phát hiện cô không phải là “Ôn Vũ” thật, người của Hợp Hoan tông cũng sẽ gϊếŧ cô.]

...

[Người trong Hợp Hoan tông trung thành với Ôn Vũ vô cùng. Một khi nhận ra cô là kẻ đoạt xác, cái chết dành cho cô sẽ còn thảm hơn cả trong nguyên tác…]