Tin đồn về nàng ta ở Trường Sinh Giới vô số kể, nhưng không một cái nào là lời hay ý đẹp.
Thế mà nàng ta chẳng những không biết hối cải, lại càng thêm tàn nhẫn, mê đắm lạc dục, thề phải thu phục toàn bộ mỹ nam thiên hạ, hưởng trọn phúc khí tề nhân chi mỹ.
Kiểu gì cũng có, kiếm tu bá đạo, y tiên ôn nhu, âm tu tà mị...
Tóm lại, bất cứ mỹ nam nào có danh có phận đều không thoát khỏi tay nàng ta.
Tất cả kết thúc bởi một người tên là Tạ Hoài Châu.
Khi đó Tạ Hoài Châu đã nổi danh khắp nơi, không phải vì tu vi xuất chúng, mà là vì gương mặt đẹp không gì sánh được.
Giữa Trường Sinh Giới toàn mỹ nhân, hắn vẫn áp đảo hàng loạt tiên tử, đường đường đứng đầu danh sách Đệ Nhất Mỹ Nam.
Ôn Vũ trong truyện chỉ coi hắn là một kẻ chỉ có gương mặt, không đáng lo ngại. Vừa nghe đến danh tiếng của hắn, nàng ta lập tức rời tông đi gặp.
Gặp lần đầu thì động tâm, gặp lần hai thì thân quen, gặp lần ba thì không phải chàng không bắt, dứt khoát bắt cóc Tạ Hoài Châu về Hợp Hoan tông.
Sau đó, cả hai... cùng biến mất.
Người người trong Trường Sinh Giới không rõ chân tướng, chỉ nghĩ nàng ta đã gặp được tình yêu đích thực, nguyện một đời một kiếp, mang Tạ Hoài Châu bỏ trốn.
Chỉ có Ôn Vũ biết, nào phải nàng ta bỏ trốn, mà là bị Tạ Hoài Châu mang về thành Lưu Quang, sống không bằng chết.
... Tạ Hoài Châu đâu phải loại phàm phu tục tử, hắn chính là thành chủ thành Lưu Quang, Ngọc Hành Quân, đệ nhất kiếm tu thiên hạ.
Ôn Vũ ngoài đời khi đó cảm thấy chẳng còn gì để nói, tình tiết trong truyện thật sự quá ngớ ngẩn.
Ví dụ như, Ngọc Hành Quân đường đường là thành chủ, sao lại hạ mình đến Hợp Hoan tông "vi hành" làm chi?
Chẳng lẽ giới tu tiên cũng có show "Hoán Đổi Thân Phận" sao?
Nhưng giờ đây, tất cả chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi vì người sắp bị hành đến chết kia... chính là nàng!
Hạc Ngọc vẫn đang khuyên nhủ một cách nhẫn nại.
[Ký chủ à, mau chấp nhận số phận của mình đi. Dù sao giờ có trì hoãn cũng vô ích, chỉ sống thêm được vài giây thôi!]
Hạc Ngọc dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà dụ dỗ.
[Đêm nay qua đi, cô chắc chắn sẽ chết!]
Khóe miệng Ôn Vũ giật giật.
Đây là kiểu nói chuyện để an ủi người ta sao.
[Tuy rằng cuối cùng cô sẽ bị người trong phòng kia dùng hết một trăm lẻ tám hình phạt tàn độc của thành Lưu Quang, bị hành hạ đi hành hạ lại suốt tám mươi mốt ngày như cá nằm trên thớt! Cuối cùng còn bị một kiếm chém tan hồn phách...]