Nhìn thấu tình trạng nàng hiện tại chẳng khác gì tên hết đà, nam nhân áo tím khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.
Theo sau một tiếng quát lạnh chứa đầy ý trào phúng, Ôn La chỉ cảm thấy một cơn đau nhói nơi ngực, mũi kiếm dài đâm xuyên qua tim nàng.
Ôn La: “...”
Lúc này toàn thân nàng như mất hết sức lực, tứ chi đau nhức, cơ thể tan nát, ngay cả luồng chân khí vừa có chút dấu hiệu lưu chuyển cũng điên cuồng trào ra như không đáng giá.
... Cơ thể này đã hoàn toàn suy kiệt.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy có một lực hút kéo đến...
Ôn La không phản kháng, thuận theo luồng hấp lực ấy, ý thức dần chìm xuống.
Lúc lấy lại tinh thần, cảm giác đau nhức mơ hồ trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nàng đã quay lại không gian hệ thống.
Tối qua uống nhiều quá, không cẩn thận chọn sai thời điểm rồi, để ta cài lại cho!
Trợ lý nhỏ Đoàn Tử chắp hai tay tròn trĩnh xin lỗi, lắc lắc người một cách đầy áy náy: [Xin lỗi nha chủ nhân, cô không giận chứ?]
Ôn La: “... Mau lên, đừng lắm lời!”
Ngay sau đó, nàng chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, cơ thể nhẹ bẫng, bên tai dường như có vài sợi tóc bị gió thổi lướt qua má, mang theo cảm giác ngưa ngứa.
Nàng lại trở về thế giới dung hợp rồi!
Ôn La lập tức mở mắt.
Nàng đang đứng trên một tảng đá lớn, giữa tầng tầng mây mù lượn lờ phía xa thấp thoáng một chiếc thang mây, cảnh tượng đối diện thì không nhìn rõ.
Cơn đau và sự cứng đờ lúc nãy như thể chỉ là một giấc mộng. Lúc này linh lực lưu chuyển trong kinh mạch, Ôn La chỉ thấy người nhẹ như yến.
Đoàn Tử: [Vừa rồi ta vô tình đưa cô đến đoạn cuối của cốt truyện này, những gì cô trải qua chính là vận mệnh vốn dĩ của cơ thể này.]
[Nói cách khác, cô phải biến cô gái vốn bị nam chính đích thân gϊếŧ chết ấy... trở thành nữ chính mà hắn yêu thương hết lòng hết dạ qua một loạt nỗ lực đấy!]
Ôn La: “...” Trời má! Có cần gắt vậy không?
Tuy lúc đầu gặp tình huống như vậy nàng hơi hoảng, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh quan sát tình hình lúc đó.
Giờ nhớ lại người đàn ông áo tím đâm xuyên tim nàng khi ấy, phía trước trán hắn mang một chiếc mũ vàng vô cùng đặc trưng, Ôn La hỏi:
“Vậy thời điểm ta xuyên đến bây giờ là trong giai đoạn cốt truyện của Mặc Tu Nhiên?”
Đoàn Tử: [Chuẩn rồi!]
Mặc Tu Nhiên chính là nam chính trong một trong bốn tiểu thuyết dung hợp tên là “Tiên Chủ Cuồng Ngạo”. Trong nguyên tác có nhắc đến, hắn lúc nào cũng mặc một thân trường bào màu đỏ tía, đội mũ vàng kim trên trán, phong lưu anh tuấn, đôi mắt đào hoa trời sinh ẩn chứa tình ý.