Bỏ Trốn Sau Khi Công Lược Bốn Đại Lão Bệnh Kiều

Chương 1: Nói là công lược mà?!

[Đang tải nhiệm vụ...]

[Đang tải bảng nhân vật...]

[Đinh... Tải thành công, tiến vào thế giới hỗn chiến tiên hiệp huyền huyễn, thời điểm đã được chọn xong, thân phận đã tải xong...]

[Tiến độ thúc đẩy cốt truyện: 0%, giá trị nữ chính: 0%.]

Một trận quay cuồng choáng váng, Ôn La khẽ nhắm mắt lại để làm dịu cảm giác trời đất đảo lộn này.

Âm thanh trong đầu cứ vang lên không ngừng, nàng chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ như “cốt truyện”, “nữ chính”, sau đó liền không còn tâm trí để bận tâm nữa.

Không biết đã qua bao lâu, cảm giác buồn nôn và choáng váng cuối cùng cũng dịu bớt đôi chút.

Chưa kịp mở mắt, nàng đã cảm thấy kinh mạch toàn thân bế tắc, chân khí nghịch chuyển, đau đớn vô cùng.

Nàng gần như dồn hết toàn bộ sức lực toàn thân mới có thể nhẫn nhịn không phát ra tiếng nào, đứng yên thẳng tắp tại chỗ.

Nhưng chưa đợi nàng kịp thở ra hơi, một luồng kình phong đã ập thẳng vào mặt!

Ôn La buộc mình phải mở mắt.

Tầm nhìn vẫn còn hơi mơ hồ, lờ mờ trông thấy một nam nhân tướng mạo anh tuấn, đôi mắt ngập tràn phong tình, đầu đội miếng trang sức trán mạ vàng, toàn thân khoác áo dài màu tím sậm, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc như có như không.

Hắn không đeo kiếm bên hông, nhìn cách ăn mặc không giống tu sĩ, trái lại giống như một công tử nhà giàu.

Thế nhưng toàn thân nàng đâu đâu cũng truyền đến cơn đau kịch liệt, rõ ràng kẻ trước mắt này chẳng phải người tốt lành gì.

Ôn La khẽ nhíu mày, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.

Thấy trong mắt nàng vẫn còn chút chiến ý kiên cường, nam nhân kia dường như khẽ sững sờ vì kinh ngạc, sau đó liền khẽ cười khẩy một tiếng, tay phải vung nhẹ giữa không trung.

Ngay sau động tác đó, sau lưng hắn lập tức xuất hiện từng đám đại quân hình nhân không biết từ đâu tràn tới, khí thế hùng hổ, như mây đen che trời, dày đặc như sóng lớn dâng trào, đồng loạt giương kiếm xông về phía nàng.

Cái quái gì thế này!

Nhìn cảnh tượng “khiến người mắc chứng sợ vật thể dày đặc cũng phải khóc ròng” trước mắt, Ôn La vô thức vận chân khí trong cơ thể để chống đỡ.

Nhưng nàng bàng hoàng phát hiện, càng đề khí thì chân khí nghịch hành trong kinh mạch lại càng náo loạn hơn, thậm chí có xu hướng tràn cả ra bên ngoài.

Rốt cuộc là chuyện gì đây? Nói là công lược mà?!

Đúng lúc nàng còn đang do dự tại chỗ, một thanh kiếm đã chớp mắt đâm tới sát người nàng.

Ôn La cố gắng bước chân né tránh, nhưng thân thể này thương tích quá nặng, hành động vừa chậm chạp vừa cứng nhắc, chưa kịp ra nổi vài chiêu đã bị dồn đến bước không thể tránh né.