Bị Thiếu Niên Miêu Cương Ốm Yếu Tù Dưỡng

Chương 2: Những lời đồn đáng sợ

Thời Yên La càng đi càng xa, mãi mới nhận ra điều gì đó không ổn, định quay đầu lại, ai ngờ lại thấy vị thẩm thẩm chuyên lải nhải về phong cảnh kinh thành đang đi tới, da đầu nàng lập tức tê dại, vội quay người rẽ lối khác.

Ai ngờ một lần tránh này, lại chẳng biết làm sao mà ra khỏi cả phủ đệ nhà họ Thời ở Vĩnh Châu. Điều đáng nói là, bản thân nàng còn không hay biết!

Thời Yên La loanh quanh mãi trong ngõ nhỏ xa lạ, như bị lạc vào mê cung, mặt trời cũng đã lặn, trời gần Tết người người vội vã, nàng đứng chần chừ nơi đầu đường, không biết nên hỏi ai.

Sau đó trời bắt đầu đổ tuyết, tuyết rơi dày khiến tầm nhìn bị che mờ, nàng co ro ngồi xổm nơi góc tường một lúc, chợt thấy một ông lão bán đèn l*иg đi ngang qua, nàng lấy hết can đảm gọi với theo.

Ông lão kia dừng bước, Thời Yên La rụt rè đứng dậy, định hỏi ông có thể đưa nàng về phủ họ Thời hay không.

Nhưng còn chưa kịp nói, từ xa đã vọng đến tiếng huyên náo, ông lão hoảng hốt bỏ chạy, chỉ để lại chiếc đèn l*иg, Thời Yên La chẳng hiểu gì, chỉ có trực giác mách bảo nàng, phải trốn ngay!

Vĩnh Châu gần sát Miêu Cương, thuộc vùng biên viễn của nước Ngọc, nơi đây thường truyền tai nhau những lời đồn đáng sợ về luyện cổ sống. Phụ thân cũng từng nói ban đêm chẳng được yên bình. Lúc đó nàng chẳng bận tâm, bởi chưa từng nghĩ sẽ rời phủ, nhưng bây giờ, nàng bắt buộc phải sợ rồi.

Nàng nhát gan, sợ hãi đến mức chui rúc sau chuồng gà bỏ hoang, nhắm chặt mắt lại, sợ hơi thở của mình quá gấp sẽ khiến những tên lang thang nghe thấy.

Chiếc đèn l*иg bị bỏ rơi trong tuyết, may mắn chưa bị gió thổi tắt. Khi mọi chuyện yên ắng trở lại, Thời Yên La mới run rẩy chui ra khỏi chuồng gà.

May mà đèn l*иg còn sáng, nàng sụt sùi nâng nó lên, mắt đỏ hoe, lần theo bức tường tìm đường trở về nhà.

Giá mà lúc nãy để mặc thẩm thẩm kéo nàng nghe lải nhải còn hơn là giờ đây bị lạc giữa phố xá Vĩnh Châu...

Sao lúc ấy nàng không đợi Bội Nhi quay về rồi hãy trốn đi cơ chứ?

Thời Yên La khổ không nói nên lời, còn chưa kịp thở dài thì... trên ngọn cây phía trước đột nhiên có một thứ đen sì nhảy bật lên, đôi mắt sáng xanh như dạ quang hiện ra!

Nó nhìn nàng chằm chằm, há mỏ phát ra tiếng quái lạ!

Ánh đèn trong tay bị gió dập tắt, bốn bề chìm vào bóng tối âm u rợn người.

Con chim quái kia lại hét lên lần nữa, như muốn lao xuống. Thời Yên La thừa lúc nó lao tới, nhanh tay vung đèn l*иg ném mạnh, trúng vào cánh khiến nó bị thương rồi biến mất hút trong đêm.