Giữa mùa đông lạnh lẽo, tầng mây phủ đầy ánh sáng xám mờ, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng chậm rãi rơi xuống từ bầu trời. Phóng mắt nhìn ra, khắp đất trời đều là một màu trắng xóa, lạnh đến mức không thể nhen lên chút hơi ấm nào.
Trên nền tuyết trắng, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đang xách theo chiếc l*иg đèn, lạc bước trong con ngõ vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Nàng vận váy dài thêu bướm sắc trắng phủ đất, bên ngoài khoác áo choàng dệt gấm lót lông mềm, dáng người cao ráo, gương mặt trái xoan tinh xảo đầy kiêu sa, làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt hạnh như nước mùa thu lúc này lại ươn ướt đẫm lệ, khiến cả nét mặt càng thêm vẻ "hoa lê đẫm mưa".
Nàng lẩm bẩm điều gì đó, giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào mơ hồ bay trong tuyết, nghe vừa yếu đuối vừa đáng thương.
“Vì sao nhà cửa ở quê cũ Vĩnh Châu đều giống nhau như đúc thế này chứ...”
“Nếu còn không tìm ra đường về, cha mẹ ta chắc sẽ lo đến phát điên mất...”
Thời Yên La lại ngó quanh một lượt, trời đã tối hẳn, lòng càng thêm hoảng hốt.
Nàng là quận chúa Ninh Nhạc của nước Ngọc, phụ thân là Ninh Nhạc Hầu, danh tướng thiện chiến, xuất thân cao quý.
Gần đến Tết, phụ thân dẫn mẫu thân và nàng vượt đường xa trở về quê nhà ở Vĩnh Châu, thăm viếng họ hàng thân thích lâu năm không gặp.
Thời Yên La vốn không thích giao thiệp, khi ở kinh thành, những tiểu thư khuê các mời nàng dự tiệc, nàng đều từ chối nếu có thể. Nếu chẳng bất đắc dĩ phải đi thì nàng cũng chỉ lặng lẽ chờ tiệc tàn rồi lập tức cùng nha hoàn Bội Nhi chuồn về.
Nhưng lần này thì không tránh được, mỗi ngày đều phải gặp gỡ biết bao người xa lạ, mà những thân thích kia lại đặc biệt thích lại gần, kéo nàng kể lể đủ chuyện, từ sáng ăn gì đến tối ngủ lúc mấy giờ. Là bậc hậu bối, Thời Yên La chỉ đành cố nhịn.
Những tỷ muội họ hàng mười mấy năm mới gặp mặt một lần, ai nấy chỉ gượng gạo gật đầu, làm ra vẻ thân thiết hòa thuận.
Cuối cùng chịu không nổi, nàng nhân lúc mọi người sơ ý liền lén chuồn ra ngoài, đúng lúc nha hoàn thân cận Bội Nhi đang bận giải quyết việc riêng không đi cùng, tên gia đinh trông cửa vừa thấy nàng đâu dám ngăn cản, vậy là nàng cứ thế loanh quanh nơi phủ đệ rồi không ngờ lại lạc hẳn.
Từ nhỏ nàng đã mù đường, sống ở kinh thành mười sáu năm mà đến giờ vẫn chẳng nhận ra nổi ngõ nào. Mấy tên gia đinh bận bịu chuẩn bị tế lễ cuối năm, những chỗ hẻo lánh càng thêm heo hút.