Việc Tống Hạ trở thành tùy tùng của Cố Du, thật ra cũng không hoàn toàn vô ích.
Ít nhất thì cậu không còn bị các học sinh khác bắt nạt như trước. Không gian trong tủ đồ của cậu lúc nào cũng gọn gàng, dù đi một mình đến những nơi vắng vẻ cũng không bị ai vô cớ chặn đường trêu chọc. Khi vào nhà vệ sinh, không còn những kẻ rỗi hơi đứng rình rập. Đi đến nhà ăn, cuối cùng cậu cũng có thể yên tâm mà ngồi xuống ăn một bữa đàng hoàng.
Ai ai cũng biết, Tống Hạ đã leo lên cành cao, trở thành người của "Cố thiếu".
Cái giá phải trả cho việc này, là cuộc sống trong trường học của cậu hoàn toàn xoay quanh Cố Du. Ngoài thời gian đi học và tan học, gần như toàn bộ thời gian còn lại của Tống Hạ đều phải dành ra để ở cạnh Cố Du.
Để tiện sai khiến, ngay ngày hôm sau cậu đã bị thông báo chuyển lớp. Chỗ ngồi mới được sắp ngay sau lưng Cố Du. Mỗi ngày, Tống Hạ phải xách cặp giúp, mua nước, thậm chí còn phải làm bài tập giùm.
Tống Hạ tự giễu, cảm thấy mình chẳng khác nào xuyên về mấy trăm năm trước, làm thư đồng hầu hạ con nhà quyền quý.
Những chuyện sau đó xảy ra, đúng y như cốt truyện trong mấy bộ tiểu thuyết mà cậu từng mơ thấy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến vụ tai nạn ở nhảy lầu kia, lại còn nằm mộng thấy kết cục bi thảm của mình, có khi cậu còn cảm thấy hiện tại thế này chỉ cần chịu khó phục vụ một chút là có thể đổi lấy bình an cũng không đến nỗi nào.
Cố Du rất hưởng thụ việc được Tống Hạ hầu hạ.
Thậm chí còn cố tình lấy cậu ra để châm chọc những tùy tùng khác: “Các người đều không bằng Tiểu Hạ, biết vì sao không?”
Người bị hỏi đương nhiên nghẹn lời.
Từ sau khi Tống Hạ xuất hiện, không ít người bị “thất sủng”. Nhưng trước mặt Cố Du, bọn họ nào dám biểu lộ bất mãn, chỉ có thể giả ngu lắc đầu: “Vì sao vậy?”
Cố Du nhếch môi cười nhạt: “Bởi vì trong số các người, không ai đẹp trai bằng Tiểu Hạ.”
Một câu này khiến không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Tống Hạ cúi đầu, cảm thấy ánh mắt xung quanh như từng lưỡi dao đâm lên người mình. Ánh nhìn ghen ghét, lại xen lẫn chút thương hại mơ hồ và niềm vui khi thấy người khác gặp họa.
Ai ai cũng biết, Cố Du tuyệt đối không cho phép có kẻ nào trên đời này đẹp trai hơn mình. Ví dụ như bạn học Trương trước đây chẳng hạn.
Tống Hạ nghe tới đây, cơ thể cứng đờ, đầu cúi thấp, lòng bàn tay siết chặt lại.
Cố Du vươn tay nắm lấy cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu, ánh mắt đầy soi mói và giễu cợt, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
“Nhìn cái mặt này xem. Đôi mắt vừa to vừa sáng, như sao trời. Cái mũi cao và sắc nét, môi thì nhỏ nhắn hồng hào... Quả thật là đẹp. Tiểu Hạ à, em đúng là nam sinh xinh trai nhất mà tôi từng gặp.”
Hắn nói bằng giọng nhẹ hẫng nhưng đầy ẩn ý, vừa nói vừa nhéo mặt Tống Hạ.
Làn da của Tống Hạ rất mỏng và trắng, bị nhéo một chút là đỏ lên ngay. Cậu cố nhịn đau, không lên tiếng, gắng làm cho bản thân trông như một con thỏ ngoan ngoãn nghe lời không giận, không phản kháng, chỉ là khóe mắt bắt đầu ngân ngấn nước.
Cố Du hài lòng nhìn đôi mắt đã ươn ướt kia, mím môi bổ sung:
“Nhất là cái vẻ mặt hiện giờ... Muốn khóc mà không dám khóc, nhìn thấy mà chỉ muốn bắt nạt thêm.”
Tống Hạ rũ mắt nghe, cố gắng kiềm chế, suýt nữa thì đã đẩy hắn ra.
Cố Du cảm nhận được sự run rẩy từ chiếc cằm mình đang nắm, bật cười khẽ một tiếng: “Được rồi, yên tâm đi, tôi không bắt nạt em.”
Nói rồi hắn buông tay, tiện thể vỗ nhẹ lên mặt cậu một cái.
Cố Du cho rằng, người khác đều hiểu lầm hắn. Thực ra, hắn thích con trai đẹp.
Nhưng điều hắn thích là kiểu như Tống Hạ yếu đuối, hoàn toàn nằm trong vòng khống chế của hắn, không hề tạo ra bất kỳ mối uy hϊếp nào.
Chứ không phải những tên chẳng biết điều khác.
Cố Du thích Tống Hạ, thưởng thức cậu. Nhưng ngủ với cậu thì hắn không hứng thú gì.
Hắn thích kiểu đàn ông cao lớn mạnh mẽ, đầy khí chất nam tính như Hàn Dật chẳng hạn.
Tống Hạ cúi đầu, trên mặt vẫn còn rõ vết bị nhéo, một lúc lâu sau vẫn chưa tan hết. Cố Du chẳng hề quan tâm, thản nhiên đứng dậy, nói với cậu: “Đi thôi, cùng đến hội học sinh.”
Hội học sinh của Học viện Gia Đức là lãnh địa riêng của đám con nhà quyền quý. Hội được cấp hẳn một biệt thự độc lập làm nơi làm việc, danh nghĩa là xử lý công việc học vụ, nhưng thực tế chẳng khác gì chỗ tụ họp riêng tư của các thành viên.
Tống Hạ vừa mới chuyển lớp, vốn dĩ không đủ tư cách đặt chân đến căn biệt thự này. Gần đây nhờ đi theo Cố Du mấy lần, cậu mới có cơ hội ra vào nơi này, đối với sự xa hoa bên trong dần dần cũng bắt đầu quen mắt.
Vừa bước vào cửa, cậu đã nghe thấy từ phía sofa trong phòng khách truyền đến một giọng chào trêu chọc: “Đến rồi à, thỏ con.”