Ngay khoảnh khắc nhận ra có người nhảy lầu, đồng tử Tống Hạ co rút, tim suýt nữa thì ngừng đập. Nhưng cậu không có ý định ra ngoài xem, ngược lại càng co mình lại, cuộn người càng chặt hơn.
Nhóm người kia ban đầu thực sự hoảng loạn một trận. Có người bò tới bên mép sân thượng nhìn xuống rồi hét lên: “Máu nhiều lắm!”
Giọng Cố Du lại cực kỳ bình thản, lạnh nhạt nói: “Hắn tự trượt chân ngã xuống. Chết luôn thì tốt.”
“Nếu, nếu không chết thì sao?” Có người rụt rè hỏi.
Cố Du liếc mắt lạnh lẽo, kẻ kia lập tức đổi giọng rất biết điều: “Tôi xuống xem sao.”
Cố Du thu ánh mắt lại, đảo mắt một vòng rồi trầm giọng cảnh cáo: “Chuyện hôm nay, ai cũng không được hé răng. Tên đó sống hay chết chẳng liên quan gì đến tao. Nhưng nếu bị lộ ra ngoài, các người chờ mà chịu hậu quả.”
Đám tùy tùng vội vàng đồng thanh cam đoan: “Bọn em đảm bảo không nói nửa lời!”
“Thằng đó bình thường tính cách đã âm u, tự nó nghĩ quẩn nhảy lầu thì liên quan gì tới bọn mình!”
Mọi người rất nhanh đã tự thuyết phục được chính mình. Lúc chuẩn bị rời đi, Cố Du bỗng dừng bước.
Hắn nheo mắt, lạnh giọng ra lệnh: “Lục soát chỗ này một lượt.”
Tống Hạ vốn đã thở phào nhẹ nhõm, giờ tim lại treo ngược trở lại.
Cậu bị kéo ra dễ như trở bàn tay.
Cố Du bóp cằm Tống Hạ, tỉ mỉ quan sát từng biểu cảm nhỏ trên mặt cậu, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo: “Em còn chưa trả lời tôi trốn ở đây làm gì vậy? Bé cưng.”
Tống Hạ cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên, nhưng khóe mắt vẫn lén liếc về phía cánh cửa sắt sân thượng. Đám tùy tùng đã chặn lối ra kín mít căn bản không có cơ hội trốn.
Giờ phút này, thứ duy nhất cậu có thể làm, là thuận theo đối phương, triệt để buông bỏ mọi cố kỵ.
“Cũng may tôi cẩn thận.” Giọng Cố Du nhẹ nhàng, nhưng khiến lưng người ta lạnh toát: “Nếu không thật sự để em trốn được rồi.”
“Tôi...” Giọng Tống Hạ run run, chỉ vào hộp cơm đặt cạnh bên, lắp bắp: “Tôi... Tôi đang ăn cơm ở đây.”
Cố Du nhìn theo hướng tay cậu, khẽ cười: “Nhóc đáng thương, bị bắt nạt đến mức này rồi à? Đến cả nơi ăn cơm tử tế cũng không có?”
Tống Hạ gật đầu, mặt trắng bệch, trong lòng thầm nghĩ, chứ không phải do ai ban tặng hay hả?
Cậu khẽ ngước mắt, dè dặt quan sát sắc mặt Cố Du, cảm giác rõ ràng ánh nhìn của Cố Du sắc như dao, cứ dừng lại trên mặt cậu rất lâu.
May mà cuối cùng, mọi chuyện cũng như cậu mong đợi. Cố Du chỉ nhếch môi cười lạnh, hoàn toàn buông xuống cảnh giác.
Dù sao cũng chỉ là một kẻ đáng thương đến nỗi phải trốn lên sân thượng ăn cơm trưa, thì cần gì phải đề phòng nhiều?