Người dưới thân rõ ràng cứng đờ, sau đó vặn vẹo thân mình mãnh liệt hơn, cố gắng tránh khỏi móng vuốt ma quỷ. Chỉ tiếc là vô ích, ngay cả cơ thể cũng ửng lên màu hồng xấu hổ và đáng thương.
“Vân Vân này, cậu xem nam chính nhỏ này đáng yêu biết bao. Cậu nói nếu…”
Bạch Vân: “Ký chủ, việc chính quan trọng, xin đừng để sắc dục làm mờ lý trí!”
“Nếu có thể bắt cậu ta về làm streamer bán hàng, chẳng phải Ly Ly sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sau đó cưới được phú bà xinh đẹp, lên đến đỉnh cao hồ sinh sao?!”
“…” Ngài vui là được.
Khóe miệng Tiêu Tố Ly khẽ cong lên, rời tay khỏi đôi môi đỏ mọng rồi vòng ra sau tai Thân Dật Thần, giống như mở hộp mù gỡ bỏ miếng vải đen.
Dưới lớp vải đen là một đôi mắt ướŧ áŧ mơ màng, hàng mi thon dài dính đầy nước mắt, giống như hai cánh quạt nhỏ tinh xảo.
Bị ảnh hưởng của xuân dược, Thân Dật Thần gần như đã mất ý thức, chỉ vô thức hướng cơ thể phía trên mà dựa vào.
Cái tên nhỏ nhắn đáng yêu như vậy.
Đương nhiên là phải…
“Bốp—”
Một tiếng vang giòn tan vọng khắp căn phòng.
Hầy, không hổ là nam chính, nhìn mặt nhỏ nhắn mềm mại vậy thôi, tát một cái mà móng vuốt đau điếng~
Để anh tỉnh táo lại, Ly Ly đã phải trả giá quá nhiều.
Cuối cùng đồng tử mơ màng của Thân Dật Thần cũng chậm rãi hội tụ, trong đôi mắt vốn tràn ngập vẻ quyến rũ thoáng qua một chút khuất nhục và kinh hãi.
“Tiêu Tố Ly, đồ khốn! Anh thả tôi ra!”
Tiêu Tố Ly âm thầm xoa xoa móng vuốt của mình.
“Ha, nhóc con đáng yêu thật. Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ tha cho cậu?” Đầu óc Tiêu Tố Ly nảy ra một ý, cậu học theo lời thoại hơi dầu mỡ của kẻ xấu trên TV nói.
“Tiêu Tố Ly! Anh… Nếu anh dám động vào tôi, tôi chết cũng không tha cho anh!”
Thân Dật Thần muốn trốn, nhưng cổ tay bị khóa chặt không thể động đậy, chỉ có thể gắng sức trừng đôi mắt ướŧ áŧ đầy nước, vẻ mặt tuyệt vọng.
Ồ hô, người này còn khá hoạt bát.
Nhìn vui hơn đám tiểu yêu quái khúm núm dưới tay cậu nhiều.
“Ngoan nào Tiểu Thần Thần, tôi đảm bảo cậu sẽ không phải chịu đựng nỗi đau này nữa đâu.” Tiêu Tố Ly xoa xoa tay, khuôn mặt tinh xảo nở một nụ cười rạng rỡ như một đóa cúc nhỏ.
“Cậu nhịn một chút, lát nữa sẽ không đau nữa đâu nha~”
“Không muốn! Anh thả tôi ra!!!”
“Ngoan~”
“Không muốn! Cứu mạng!!!”
Tiêu Tố Ly chặt một cái vào gáy Thân Dật Thần.
… Thế giới im lặng.
“Hồ ly thối, chúng ta là đến cứu nam chính, không phải đến gϊếŧ nam chính!”
Thiếu niên bất tỉnh nhân sự trước mặt đáng thương co rúm người lại, cổ tay vốn thanh tú bị xiềng xích sắt siết chặt đến mức hằn lên hai vệt đỏ đáng sợ, trông vô cùng đáng thương.
Sắc mặt Tiêu Tố Ly không đổi, lấy ra một chiếc chìa khóa từ ngăn kéo đầu giường theo trí nhớ, loáng một cái đã mở khóa cho Thân Dật Thần đang hôn mê, sau đó không hề dây dưa mà nhảy xuống giường.