“Đó là Ly Ly phát triển ngành nghề đặc trưng để thoát nghèo làm giàu.”
“Cậu tu luyện Vô Tình Đạo, vậy mà còn dùng nhan sắc quyến rũ các chị gái khi livestream bán đồ chơi!!!”
“Đó là Ly Ly đang tích lũy người dùng tiềm năng.”
“…”
Cứng rồi!
Nắm đấm cứng rồi!
“Tóm lại, ký chủ hiện tại phải ở 3000 Thế Giới tiêu trừ giá trị hắc hóa của phản diện, tích lũy công đức. Nếu chống cự, lập tức xóa bỏ!”
Tiêu Tố Ly chỉ cảm thấy đầu óc đau nhói, ký ức ùa về như thủy triều.
Nhân vật mục tiêu lần này là nam chính Thân Dật Thần, từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, sống nương tựa vào người mẹ bệnh tật, mười mấy tuổi đã ra ngoài làm thuê một mình, sau khi thi đậu đại học thì làm phục vụ ở hộp đêm cao cấp kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Nguyên chủ vì sắc nổi lòng tham dùng thuốc cưỡng cướp thân, còn dùng người mẹ đang bị bệnh sống nương tựa lẫn nhau để để uy hϊếp, giam cầm anh làm chim hoàng yến. Sau này chuyện bại lộ, mẹ anh bị tức chết.
Thân Dật Thần tình cờ phát hiện mình là thiếu gia nhỏ của nhà họ Thân ở thành phố C, thế là thừa kế gia nghiệp đánh sập công ty của nguyên chủ, rồi tự tay giải quyết nguyên chủ, cuối cùng trước khi bị cảnh sát bắt đã kích nổ bom hủy diệt thế giới.
“…” Cái kịch bản nửa vời gì thế này?!
“Xin hỏi, cái loại bom gì mà có thể phá hủy cả thế giới? Tên này không phải kích nổ bom nguyên tử đấy chứ?! Anh bạn à, cái kịch bản này cũng quá sơ sài rồi đấy.”
Bạch Vân: “Đừng hỏi nữa, hỏi chính là Thiên Đạo bày trò.”
Trong đầu Tiêu Tố Ly lẩm bẩm, tay tắt vòi hoa sen, lau khô người, dùng khăn tắm quấn quanh hông.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cậu đã nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ gấp gáp khó nhịn vang lên, ư ư a a như hát tuồng xen lẫn trong tiếng cọ xát giữa ga trải giường và quần áo.
Máy quay lia đến, chỉ thấy cả căn phòng trang trí lộng lẫy, trên chiếc giường tròn tình thú rải đầy cánh hoa, chính giữa là một thiếu niên non nớt.
Đập vào mắt.
Thiếu niên trên giường áo quần xộc xệch đang khó nhịn vặn vẹo thân mình. Chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm bị cọ xát bung ra một nửa, để lộ ra bờ vai trắng nõn tinh tế.
Hơi thở gấp gáp khiến gò má anh ửng lên một chút hồng nhạt.
Bước chân tiến về phía trước của Tiêu Tố Ly khựng lại.
!!!
“Vân Vân mau nhìn mau nhìn!” Mặt Tiêu Tố Ly lộ vẻ kích động.
“Cậu lại làm sao đấy?” Rõ ràng mới tiếp xúc chưa được một ngày, không, một tiếng, Bạch Vân đã có chút mệt mỏi đối phó với sự ồn ào thái quá của con hồ ly thối này rồi.
“Đây là nam chính thật đó nha, Ly Ly lớn chừng này mới thấy lần đầu tiên!”
“…” Con hồ ly thối nhà cậu coi người ta như khỉ à!?
Tiêu Tố Ly chỉ khựng lại một khoảnh khắc, rồi lại tiếp tục đi về phía giường. Chỉ có điều lần này khóe mắt cậu mang theo một tia trêu tức…
Nghiêng người bao phủ thiếu niên dưới thân, ngón trỏ như một con rắn linh hoạt lướt qua bắp đùi đang co rút vì du͙© vọиɠ của Thân Dật Thần, men theo mép háng đi lên, tiếp đó là cái eo thon gầy, rồi lại chuyển hướng đến l*иg ngực đang phập phồng không ngừng vì thở dốc, xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hơi hé mở.