Từ ghế lái, Thích Nguyệt huýt sáo một tiếng đầy lả lơi, nhướng mày nói: "Cậu đúng là tiểu mỹ nhân~ Hôm nay mặc đẹp thật đấy. Cho hỏi mình có vinh hạnh mời cậu đi ăn trưa không?"
Lê Dạng cười, nghiêng đầu liếc cô một cái: "Bộ dạng như cậu mà để chú Thích thấy chắc lại bị giảng đạo cho xem."
Thích Nguyệt là bạn thân kiêm chị em tốt duy nhất của Lê Dạng, cũng là con gái độc nhất của nhà họ Thích ở thủ đô. Cô cao một mét bảy ba, mang giày cao gót còn cao hơn khối đàn ông, từ nhỏ đã để tóc ngắn ngang tai gọn gàng, dung mạo xinh đẹp nhưng đầy khí chất sắc sảo, chuẩn kiểu đại tỷ.
Con người cô có một đặc điểm rõ ràng: không giống mấy tiểu thư khuôn mẫu nhà giàu, mà lại rất phóng khoáng, chẳng câu nệ tiểu tiết. Hút thuốc, uống rượu cái gì cũng từng thử, nhưng không hề nghiện thứ nào. Tuy vậy, phong thái tiểu thư nhà quyền quý thì phải nói là vẫn chuẩn chỉnh từng li từng tí.
"Thôi đừng nhắc tới ông bô nhà mình nữa. Hôm nay cậu không phải gặp Phong Lệ à? Sao về nhanh vậy?" Thích Nguyệt vừa nói vừa khởi động xe.
Lê Dạng thắt dây an toàn một cách thành thạo rồi mới đáp: "Không muốn phí thời gian với anh ta, gặp cũng chỉ là cho có lệ thôi."
"Ừ cũng đúng, cái tên điều hòa trung tâm ấy đúng là không xứng. Vậy hôm nay cậu muốn đi đâu?"
"Đi trung tâm thương mại gần đây đi, mình cần mua vài thứ."
Vì kế hoạch tối mai, cô phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.
Không chút do dự, Thích Nguyệt đạp ga, chiếc Ferrari lập tức lao vυ't đi.
Khi đến trung tâm thương mại, Thích Nguyệt xuống xe ném chìa khóa cho nhân viên giữ xe, sau đó cùng Lê Dạng đi vào bên trong.
Ngay sau đó, Thích Nguyệt liền thấy cô bạn thân của mình mua một cuộn dây thừng thô dài đến năm mươi mét, rồi thêm một chiếc dùi cui điện loại nhỏ, cộng thêm một con dao gọt trái cây.
Nhìn ba món đồ đó, Thích Nguyệt nuốt nước bọt một cách khó khăn, rồi im lặng nhìn Lê Dạng nhét tất cả vào chiếc túi xách cỡ đại của mình.
"Xong rồi, Nguyệt Nguyệt, đi thôi, mình muốn đi dạo phố."
Lê Dạng đưa một túi đồ khá nặng cho nhân viên trung tâm thương mại, bảo anh ta mang xuống để vào chiếc xe thể thao trong gara, sau đó liền khoác tay Thích Nguyệt, người đang đứng ngơ ngác như búp bê màu vải lanh rồi kéo cô đi dạo.
Mãi đến khi lấy lại tinh thần, Thích Nguyệt mới đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau đó hạ thấp giọng nói: "Dạng Dạng, cậu đừng nghĩ quẩn nha, gϊếŧ người là phạm pháp đó, cho dù bọn mình có ghét cái tên điều hòa trung tâm chết tiệt kia đến mấy cũng không thể làm vậy đâu."