Thập Niên 90: Sau Khi Giải Tỏa, Tôi Sở Hữu Một Tòa Nhà

Chương 5

Góa phụ Tiền ở sân bên cạnh bĩu môi: “Hôm qua hai người thu không ít tiền mừng, thì trả nợ đi chứ. Không nợ tiền, vợ Khải Văn có đến đòi à? Với lại, sau này đừng có làm mấy chuyện lẳиɠ ɭơ hạ tiện, đừng làm bẩn danh tiếng của khu phố này.”

Nghe mấy lời đó, Giang Xán tức cũng chẳng nổi, chỉ thấy nghẹn ở ngực: “Tôi không phải con thuyền cỏ, ai giận cũng đừng ném giận vào tôi. Ai đó cầm tờ giấy đến là tôi phải trả tiền chắc? Bác gái, lòng bác đen thì nhìn gì cũng thấy đen. Tôi không nuông chiều cái kiểu bệnh hoạn ấy đâu.”

Góa phụ Tiền nghe thấy giọng điệu nói mát của Giang Xán thì hừ lạnh: “Đúng là con đàn bà lẳиɠ ɭơ, nói năng cũng thô tục. Ở đây không có đàn ông, chẳng ai chịu nổi cái giọng đó của cô đâu.”

Giang Xán ngắt lời: “Bác gái, tối bác tắm xong mang nước đi đổ thì ít ra cũng phải mặc cái gì chứ. Tôi là phụ nữ nhìn thì không sao, nhưng ở đây còn bao nhiêu người già trẻ nhỏ, bác phô cả cái lưng trần ra vậy là định cho ai xem?”

Tường rào nhà ai cũng thấp, chỉ cần kiễng chân là thấy được sân bên kia.

Hàng xóm xung quanh phá lên cười. Góa phụ Tiền đỏ bừng mặt: “Con ranh, mày nói nhăng nói cuội cái gì đấy! Ai không mặc đồ? Để xem tao trị mày thế nào.”

Bà ta giơ tay định vả thẳng vào mặt Giang Xán.

Giang Xán thấy Thẩm Lãng bước nhanh đến, không tránh cũng không né: “Tôi đâu có nói bác không mặc đồ là để quyến rũ mấy ông trai trong phố đâu.”

Cô đúng là đang nói vớ vẩn, nhưng điều đó không quan trọng.

Vừa mới cưới, nếu cô mềm mỏng không biết đối phó, sau này ai cũng sẽ coi cô là trái hồng mềm dễ bóp.

Đúng lúc bàn tay của góa phụ Tiền sắp quét trúng mặt Giang Xán, Thẩm Lãng đã đi tới, giơ tay tóm lấy, hất tay bà ta ra. Sau đó anh túm cổ áo bà ta quăng ra xa. Góa phụ Tiền ngã dúi vào mấy người hàng xóm đang cười.

Thẩm Lãng lạnh mặt nhìn lướt qua đám đông, ánh mắt sắc như dao: “Vợ tôi làm sao? Ai dám nói lại lần nữa thử xem.”

Bị anh nhìn chằm chằm, mấy người co rúm lại lùi về sau.

Góa phụ Tiền bị ném đến mức nhăn nhó đau đớn, nhưng không dám hé răng.

Thẩm Lãng ra tay không bao giờ nương nhẹ, đánh là thấy máu.

Giang Xán nhìn đám người lúc nãy còn châm chọc khinh thường giờ đều im bặt, không dám nhìn cô, mới cảm nhận được cái gọi là “có chồng mạnh thì bớt đi bao nhiêu phiền phức”.

Nhưng nghĩ đến đống nợ, lòng cô lại nguội ngắt.

Giang Xán hỏi: “Trương Ngọc Ninh đến đòi nợ, nhà mình vay tiền nhà họ Lương thật à?”

Sắc mặt Thẩm Lãng rất khó coi. Anh không ngờ mới cưới xong ngày thứ hai đã có người đến tận cửa đòi tiền, còn nhằm thẳng vào vợ mình, mất hết mặt mũi: “Vài hôm nữa có lương, anh trả. Em không cần lo.”

Vậy đúng là nợ thật. Giang Xán xoay người bước vào nhà.