Nghe đến chữ “nợ tiền”, Giang Xán nhíu mày: “Có giấy vay nợ không?”
Còn chuyện ở riêng, cô chẳng tin là vì cô mà anh làm vậy.
Trương Ngọc Ninh cẩn thận lấy từ túi ra một chiếc khăn tay, mở ra, bên trong có một mảnh giấy nhỏ. Cô ta không đưa cho Giang Xán mà chỉ để cô nhìn thoáng qua, như sợ cô sẽ xé nát tờ giấy nợ.
Tối qua, khi trò chuyện với người khác, cô ta nghe được một số chuyện đồn đại về Giang Xán, còn nghe nói Thẩm Lãng vì muốn cưới cô mà phải vay tiền của không ít người.
Nghe đến chuyện vay tiền, Trương Ngọc Ninh lập tức nhớ tới lời lão Lương nói tháng trước rằng nhà máy làm ăn không tốt, tiền lương sẽ bị chậm lại. Gần đây nhiều nhà máy trong huyện Liêu cũng tuyên bố phá sản, cô ta đã tin rằng tình hình thật sự không ổn.
Chẳng lẽ lão Lương cho Thẩm Lãng vay tiền?
Cô ta vội vã đi hỏi người làm ở nhà máy nước tương thì được biết nhà máy chẳng bị ảnh hưởng gì cả.
Dân chúng còn có thể không ăn nước tương sao?
Thừa lúc Lương Văn Khải say khướt ngủ như chết, cô ta lục tung nhà tìm kiếm, cuối cùng trong ngăn tủ cô ta thật sự tìm được giấy nợ, tổng cộng 120 đồng. Tên trời đánh Lương Văn Khải, lại dám cho vay một số tiền lớn đến vậy.
Cả tháng rưỡi lương chứ chẳng ít.
Cô ta trằn trọc cả đêm không ngủ được. Sáng sớm, đợi lão Lương đi làm là cô ta chạy ngay đến đòi tiền.
Giang Xán nhìn dòng chữ trên tờ giấy nợ, trong đó ghi rõ Thẩm Lãng vay Lương Văn Khải 120 đồng, có cả chữ ký, dấu vân tay, ngày ghi là 23 tháng 8 năm 1994.
Chính là ngày hôm sau cái hôm hai người bọn họ bất ngờ ngủ với nhau.
Thẩm Lãng vay tiền chuẩn bị cưới cô từ ngay hôm sau?
Rốt cuộc cái nhà này đang nợ bao nhiêu nữa?
“Giấy nợ này phải để Thẩm Lãng xác nhận. Nếu thật là...”
Giang Xán còn chưa nói hết câu, Trương Ngọc Ninh đã bùng nổ: “Sao? Cô định quỵt nợ à? Tôi nói cho cô biết, nợ tiền thì phải trả, đó là đạo lý hiển nhiên. Cô mà dám trơ trẽn quỵt nợ, tôi không để yên cho đâu.”
Cô ta la lớn khiến hàng xóm xung quanh kéo đến vây xem.
Cô ta gào lên: “Thẩm Lãng vì cưới vợ mà dám tách hộ với cha mẹ, còn mượn nhà tôi một trăm hai mươi đồng. Tôi thì đang mang thai, đang lúc cần tiền, vợ hắn lại định quỵt nợ đấy.”
Hàng xóm láng giềng xì xào chỉ trỏ Giang Xán. Huyện Liêu nhỏ xíu, chuyện của Thẩm Lãng và Giang Xán đã lan khắp nơi.
Thẩm Lãng là loại ăn chơi trác táng, bất hiếu bất nghĩa, còn Giang Xán bị đồn là hồ ly tinh dụ dỗ phụ huynh học sinh.
Hai người cưới nhau đã khiến bao nhiêu người cười chê sau lưng. Nhất là mấy nhà sống trên con phố này, ai nấy đều khoái chí, rác rưởi gặp nhau, bớt đi tai họa cho thiên hạ.
Giờ lại còn định quỵt nợ?